Lâm Tiếu lắc đầu: “Không đâu ạ, con muốn ngủ một mình. Mẹ, con thật sự không sợ hãi đâu.” Lâm Tiếu tưởng rằng mẹ đang lo lắng cô ngủ một mình sẽ sợ hãi nên mới muốn ngủ cùng với cô.
Lữ Tú Anh cười: “Mẹ biết con không sợ hãi.”
Lâm Tiếu nói với mẹ: “Mẹ à, một mình ngủ trên giường lớn thật sự rất thoải mái.”
Buổi tối Lâm Tiếu tự do tự tại, không bao giờ phải lo lắng đá vào mẹ. Nhưng mà trước khi ngủ rõ ràng gối đầu được đặt ngay ngắn ở đầu giường, không biết vì sao sáng sớm tỉnh dậy lại thường xuyên chạy sang bên trái, bên phải, thậm chí còn xuống đuôi giường.
Ảnh chụp vào ngày anh trai cùng chị Tiểu Vân đi đăng ký kết hôn rất nhanh đã rửa xong, Lâm Tiếu lật từng tấm ảnh chụp, tán thưởng nói: “Chị Tiểu Vân thật xinh đẹp.”
“Chị Tiểu Vân cũng thật đẹp.”
“Chị Tiểu Vân quá xinh đẹp!”
Lâm Dược Phi nghe em gái lật một tấm ảnh chụp lại khen Tiểu Vân một câu, khen Tiểu Vân ba câu cũng không đến lượt mình, không vui nói: “Anh của em thì sao? Em không cảm thấy anh của em cũng rất đẹp trai sao?”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Không cảm thấy.”
“Sau khi chị Tiểu Vân trang điểm cũng thật xinh đẹp.” Lâm Tiếu lại tán thưởng một lần nữa, đương nhiên ngày thường chị Tiểu Vân không trang điểm cũng rất xinh đẹp, nhưng mà trong ảnh chụp, sau khi chị Tiểu Vân trang điểm thì nhan sắc rõ ràng trở nên càng đẹp hơn, hơn nữa ngày thường Lâm Tiếu không thấy được, vì vậy không nỡ rời mắt khỏi tấm ảnh.
Lâm Dược Phi: “Anh cũng trang điểm đấy.”
Lâm Tiếu sợ ngây người: “Anh cũng trang điểm sao?” Cô nhìn chằm chằm ảnh chụp, nhìn kỹ nửa ngày cũng không phát hiện ra anh trai có cái gì khác ngày thường: “Vậy anh trang điểm cho trắng lên à?”
Lâm Dược Phi tức giận đến mức muốn đánh em gái, anh chịu đựng sự khó chịu khi trang điểm mấy giờ liền, chính là vì muốn lưu lại ảnh chụp nam đẹp trai nữ xinh gái, kết quả thế nhưng em gái lại nói anh không khác gì so với ngày thường.
Lữ Tú Anh làm người hòa giải ở bên trong: “Đẹp trai, đẹp trai, ảnh này chụp thật đẹp.”
Thật sự Lữ Tú Anh không nghĩ tới Lâm Dược Phi còn rất hiểu những chuyện về tình cảm, người khác đi đăng ký chính là đi ký cái giấy chứng nhận là xong rồi, Lâm Dược Phi lại có một đống chiêu trò.
Trước tiên đặt quần áo cho hai người, mời chuyên viên trang điểm cùng nhà tạo mẫu tóc, còn có nhiếp ảnh gia chụp ảnh dọc theo đường đi, trước tiên còn tự mình bó lại hoa cầm trong tay, sau đó hai người chụp thật nhiều ảnh đẹp.
Có ảnh là Lâm Dược Phi lái xe, Thẩm Vân ngồi ở ghế phụ.
Cũng có ảnh là Lâm Dược Phi lái 28 Đại Giang, Thẩm Vân ngồi ở ghế sau.
Như vậy tuy rằng ảnh chụp không hề được trang hoàng lộng lẫy, bối cảnh cũng chỉ là đường phố bình thường, nhưng mà đều xinh đẹp hơn so với rất nhiều ảnh cưới mà Lữ Tú Anh đã nhìn thấy qua.
“Đây chắc là chủ ý do Tiểu Vân nghĩ ra nhỉ?” Ngay từ đầu Lữ Tú Anh đã không nghĩ đây là chủ ý Lâm Dược Phi nghĩ ra.
Lâm Dược Phi nói là anh nghĩ ra, Lữ Tú Anh kinh ngạc nửa ngày, thật không biết tại sao Lâm Dược Phi lại nghĩ được.
Khi anh trai cùng chị Tiểu Vân đăng ký kết hôn xong, nghỉ hè đã sắp kết thúc, sau khi mọi người bàn bạc với nhau xong, Thẩm Vân nói chờ đến khi nghỉ đông thì mình sẽ dọn đến đây ở.
Lâm Tiếu hưởng thụ nốt kỳ nghỉ hè của mình, tranh thủ thời gian cuối cùng gặp gỡ bạn bè trước khi bước vào đại học.
Hôm nay là cùng Chu Tuệ Mẫn, Triệu Hiểu Long còn có Phương Kính Phàm cùng nhau ra ngoài.
Bốn người cùng nhau đi dạo hiệu sách, ăn cơm, ăn đồ uống lạnh, còn đi dạo phố đi bộ.
Lâm Tiếu phơi nắng đến khuôn mặt đỏ bừng về nhà, sau khi Lâm Dược Phi nhìn thấy thì liên tục lắc đầu: “Như này thì không cần đợi đến lúc huấn luyện quân sự thì em cũng đã phơi đen rồi.”
Sau khi Lâm Tiếu về nhà thì bô bô kể cho mẹ nghe cũng chuyện thú vị ngày hôm nay, mẹ vừa nghe vừa gật đầu còn Lâm Dược Phi thì nghe theo kiểu vào tai này ra tai kia. Khi anh nghe thấy Lâm Tiếu nói cha mẹ Chu Tuệ Mẫn phải về quê xây nhà mới thì đột nhiên ngồi ngay ngắn lại.
“Về quê xây nhà làm gì?” Lâm Dược Phi nhíu mày: “Chu Tuệ Mẫn có năng lực như vậy, chẳng lẽ sau này cả nhà bọn họ vẫn cứ ở mãi trong thôn sao?”
“Mấy năm nay bọn họ bán đồ ăn, chắc là cũng tích cóp được không ít tiền. Tiếu Tiếu, em nói một câu với Chu Tuệ Mẫn, đừng để cho cha mẹ con bé về quê xây nhà.”
“Nhà ở thương mại đã có, tuy rằng bây giờ đều là tiểu khu xa hoa, nhưng mà về sau sẽ có rất nhiều tiểu khu bình thường, em bảo cha mẹ Chu Tuệ Mẫn cứ giữ lại tiền trong tay mà mua nhà ở ở trong thành.”
So với một ngôi nhà ở trong thôn thì vẫn nên mua ở trong thành, lại qua mười năm hai mươi năm sau, số lượng của cải của gia đình đó sẽ hoàn toàn khác đi.
Lâm Tiếu không hiểu về phương diện này, nhưng cô biết anh trai rất hiểu nhà ở, cô gật đầu: “Vậy giờ em sẽ gọi điện thoại cho Chu Tuệ Mẫn.”