Lâm Tiếu sợ ngây người: “Sao lại là anh?”
Lâm Dược Phi tiếp tục cười to: “Nghe giọng của em kìa… Thế nào, thật sự bị anh nói trúng rồi, em thật sự không dám ngủ một mình phải không?”
“Sao em không ra gọi mẹ hả? Em sẽ không sợ hãi đến nỗi đến việc xuống giường cũng không dám đó chứ! Ha ha ha ha khụ khụ…” Lâm Dược Phi cười quá mức nên bị sặc nước miếng.
“Bây giờ anh sẽ cúp điện thoại, em lại gọi lại một lần nữa. Lần này anh không nhận, để mẹ nhận, em gọi mẹ tới ngủ với em.”
Lâm Tiếu bị anh trai chọc tức đến nỗi dùng sức nắm lấy ống điện thoại, lớn tiếng phản bác: “Không phải, em không thèm sợ hãi đâu!”
“Em sẽ không gọi điện thoại cho mẹ, em không cần mẹ ngủ với em!”
Lâm Tiếu thở phì phò cúp điện thoại, nhắm mắt lại đánh anh trai ở trong đầu, chẳng lẽ khi còn nhỏ anh trai không sợ tối sao? Lâm Tiếu không tin, anh trai khi còn nhỏ chắc chắn cũng từng sợ hãi, chỉ là khi đó mình chưa được sinh ra, cho nên không biết thôi.
Anh trai chỉ biết bắt nạt cô tuổi còn nhỏ thôi!
Lâm Tiếu nhắm mắt lại, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ của anh trai khi sợ tối, nghĩ một lát rồi hô hấp dần trở nên đều đều.
Một lát sau, mẹ nhẹ nhàng mở cửa đi vào, sau khi nhìn thấy Lâm Tiếu ngủ say thì lại nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Lữ Tú Anh đi đến phòng khách, Lâm Dược Phi bắt chéo chân hỏi: “Ngủ rồi à mẹ?”
Lữ Tú Anh gật đầu: “Ngủ rồi.”
Lâm Dược Phi tặc lưỡi một tiếng: “Ngủ cũng rất nhanh.”
Lữ Tú Anh ngồi xuống ở bên cạnh trên ghế sô pha, đập một cái vào cái chân đang bắt chéo của Lâm Dược Phi: “Bỏ xuống, bà nội Đông Đông nói, bắt chéo chân không tốt cho cơ thể.”
“Vừa rồi hai đứa gọi điện thoại nói cái gì?” Lữ Tú Anh tò mò hỏi.
Lâm Dược Phi: “Con chê cười con bé đã mười bốn tuổi rồi còn không dám ngủ một mình.”
Lữ Tú Anh trừng mắt nhìn Lâm Dược Phi: “Dù sao thì Tiếu Tiếu cũng chưa từng ngủ một mình, cho nên trong lúc nhất thời không quen được, không phải rất bình thường sao?”
“Hơn nữa con bé ngủ rất nhanh, nhìn dáng vẻ cũng không giống như là sợ hãi.”
Lâm Dược Phi thở dài, đối với việc em gái nhanh chóng đi vào giấc ngủ anh có biểu hiện vô cùng không vui, vốn dĩ anh còn chuẩn bị sáng sớm ngày mai cười nhạo em gái, nhưng bây giờ biểu hiện của em gái lại tốt như vậy, cũng không buồn cười nhạo cô.
Lữ Tú Anh trừng mắt nhìn Lâm Dược Phi: “Con bé mười bốn, con cũng mười bốn à?”
“Đều là người đã đính hôn mà cũng không ổn trọng một chút nào.”
“Đúng rồi, con bàn bạc chuyện kết hôn với Tiểu Vân thế nào rồi?” Lữ Tú Anh có chút thấp thỏm hỏi, Lâm Dược Phi hưng phấn chạy đi, tại sao trở về lại không rên một tiếng?
“Tiểu Vân không muốn kết hôn sớm như vậy sao? Vậy con cũng đừng thúc giục con bé, lúc trước cũng chính là con vẫn luôn bảo Tiểu Vân đi học...” Lữ Tú Anh nói còn chưa dứt lời thì đã nhìn thấy khóe miệng Lâm Dược Phi nhếch lên trên, kéo dài cho đến tận mang tai.
“Con trai mẹ ra tay mà còn không trị được sao?” Vẻ đắc ý trên mặt Lâm Dược Phi đều nhanh chóng tràn ra.
Lữ Tú Anh: “Xem năng lực của con…” Nhưng mà bà còn chưa nói xong, bản thân cũng bật cười: “Con tìm đại vợ ở trên đường cái, thật đúng là tìm được một người tốt.”
Đến bây giờ Lữ Tú Anh còn nhớ rõ bộ dạng ngơ ngẩn của Lâm Dược Phi khi lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Vân.
Lâm Dược Phi có nỗi khổ mà nói không nên lời, chỉ có thể yên lặng nhận lấy cái nồi này.
Anh trai và chị Tiểu Vân muốn đi đăng ký kết hôn!
Lâm Tiếu tò mò hỏi mẹ: “Mẹ ơi, đăng ký kết hôn với làm hôn lễ, cái nào mới là kết hôn thật sự ạ?”
Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: “Con cảm thấy là cái nào?”
Lâm Tiếu nghĩ nghĩ: “Con cảm thấy là đăng ký kết hôn.” Giấy chứng nhận kết hôn là do quốc gia phát, hôn lễ là tự mình làm, vậy thì chắc chắn cái trước tương đối có quyền uy hơn.
Lữ Tú Anh cười nói: “Đúng vậy, con nói như vậy cũng đúng.”
“Thật ra đều tính là kết hôn, giấy chứng nhận kết hôn là được pháp luật bảo vệ, hôn lễ là thông báo cho bạn bè thân thích.”
Đương nhiên Lữ Tú Anh biết không ít người chỉ đăng ký chứ không làm hôn lễ hoặc là chỉ làm hôn lễ chứ không đăng ký, nhưng mà hiện tại tuổi Lâm Tiếu còn nhỏ, nói với cô thì cô cũng không hiểu.
Chuyện của người khác Lữ Tú Anh không có chút cảm giác gì, nhưng mà nghĩ đến con gái của mình… Lữ Tú Anh nói: “Sau này con kết hôn chắc chắc đều phải có hai cái này.”
Lữ Tú Anh nhìn Lâm Tiếu, nghĩ thầm con gái của mình nhất định phải hạnh phúc, vui vẻ thoải mái, không hề muốn cô phải chịu bất kỳ tủi thân gì.
“Buổi tối hôm nay con ngủ với mẹ, được không?” Lữ Tú Anh duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu Lâm Tiếu, đừng nói nghĩ đến chuyện Lâm Tiếu kết hôn là không nỡ, bà chỉ nghĩ đến việc Lâm Tiếu sắp phải rời nhà đi học đại học thì trong lòng Lữ Tú Anh đã vô cùng không nỡ.
Từ buổi tối đầu tiên sau khi dọn đến nhà mới, Lâm Tiếu đã quen với việc ngủ một mình. Ngược lại là Lữ Tú Anh lại không quen, bên người thiếu con gái thơm ngào ngạt nóng hầm hập, tối nào Lữ Tú Anh ngủ cũng cảm thấy giường đôi quá lớn.