Cha mẹ Chu Tuệ Mẫn luôn cảm thấy vợ chồng hai người họ không có học thức gì, con gái vừa thông minh lại vừa hiểu biết. Mặc dù Chu Tuệ Mẫn tuổi còn nhỏ nhưng cha mẹ đã rất coi trọng ý kiến của cô ấy.
Lâm Tiếu đáp: “Ở nhà lời nói của Chu Tuệ Mẫn nhất ngôn cửu đỉnh!”
Lâm Dược Phi cười lớn.
Lâm Tiếu thấy anh trai cười lớn liền thở dài: “Sao ở nhà em lại không có địa vị cao như vậy chứ?”
Ở cái nhà này, mẹ là đại ca, anh là nhị ca, quyền ngôn luận của Lâm Tiếu chỉ so sánh được với Tiểu Hoàng.
Lâm Dược Phi đắc ý cười to: “Em vẫn nên trưởng thành trước đi đã rồi hẵng tranh quyền ngôn luận.”
Hồi nhỏ khi Lâm Tiếu giành được huy chương vàng cuộc thi Hoa Cup, Lâm Dược Phi đều phải tổ chức tiệc lớn, bây giờ Lâm Tiếu đạt huy chương vàng IMO, tuyển thẳng vào Đại học Bắc Kinh, Lâm Dược Phi đương nhiên càng không thể bỏ qua cơ hội này!
Lâm Dược Phi nhanh chóng đi đặt nhà hàng, nhưng kế hoạch bị trì hoãn cho đến khi kết thúc kỳ nghỉ hè, bởi vì Lâm Dược Phi khăng khăng muốn đặt phòng tiệc tốt nhất trong khách sạn tốt nhất, loại tốt thứ hai cũng không được.
Những vị khách khác đặt phòng tiệc này đều là đám cưới không có ngoại lệ, hôn lễ được ấn định trước mấy tháng, người đặt trước một tháng như Lâm Dược Phi đương nhiên phải tìm ngày phòng trống. Những ngày trước đã kín chỗ, tiệc mừng thi đỗ đại học chỉ có thể sắp xếp vào cuối kỳ nghỉ hè.
Lâm Dược Phi lại sốt ruột, muốn tổ chức tiệc mừng đỗ đại học ngay cho Lâm Tiếu, cũng may là đã có thể sắp xếp vào kỳ nghỉ hè này.
Lâm Dược Phi và Thẩm Vân đính hôn không gọi gia đình cậu tới dự, lần này tổ chức tiệc mừng đỗ đại học cho Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi đã mời từ sớm, đón bà ngoại và cả nhà cậu lên.
Đến lúc đó sẽ đặt khách sạn cho cậu mợ ở, để bà ngoại ở nhà mình.
Sau khi tổ chức xong tiệc mừng đỗ đại học, cậu mợ và em họ có thể về nhà, bà ngoại ở lại.
Theo như cách nói của Lâm Dược Phi: “Bây giờ đã có phòng của bà ngoại, cứ để bà ở lại nhà chúng ta luôn đi.”
“Dù sao sau này bà già rồi cũng là nhà chúng ta nuôi, không lẽ còn trông mong gì ở gia đình cậu nữa?”
Lữ Tú Anh thấy Lâm Dược Phi không nên nói trưởng bối như vậy, nhưng Lâm Dược Phi nói cũng không sai nên bà đang mở miệng ra rồi lại ngậm lại, cuối cùng không nói gì.
Lâm Dược Phi: “Nếu không phải vì dạo gần đây con bận quá thì mừng tân gia xong con đã đón bà về luôn rồi.”
Có điều bây giờ mới chuyển sang nhà mới cũng chưa được bao lâu, tiện thể đón luôn một chuyến đỡ phải đi hai chuyến, lại còn được tiếng là đánh xe về quê đón gia đình cậu mợ, để mợ không bới móc được gì nữa.
Lâm Tiếu biết tin cậu mợ và em họ cũng đến tham gia tiệc mừng đỗ đại học của cô thì ngạc nhiên vô cùng: “Tại sao hôm anh đính hôn anh không mời bọn họ, tiệc mừng đỗ đại học của em lại phải mời bọn họ?”
Lâm Tiếu không thích mợ, hồi cô còn nhỏ mợ hay nói những câu kỳ lạ với cô, bây giờ cô biết rồi, đó là mợ đang móc máy cô.
Lâm Dược Phi: “Vì đại đa số ai cũng phải kết hôn chứ có mấy ai được vào Bắc Đại đâu!”
Lâm Tiếu bĩu môi, cô thấy anh trai nói không đúng: “Đại đa số ai cũng sẽ kết hôn nhưng chẳng có mấy người có thể tìm được cô dâu xinh đẹp như chị Thẩm Vân cả.”
Lâm Dược Phi liếc xéo Lâm Tiếu: “Vậy có mấy ai có thể tìm được một chú rể khôi ngô tuấn tú, tính tình phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong như anh chứ.”
“Oẹ!” Lâm Tiếu làm bộ buồn nôn, anh trai đúng là không biết xấu hổ.
Lữ Tú Anh trông thấy liền bảo Lâm Tiếu: “Đừng có làm mặt xấu, trông xấu chết đi được.”
“Hơn nữa anh con cũng đẹp trai thật, hai anh em con càng lớn lại càng giống nhau.” Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu ngạc nhiên nhìn mẹ, cô chưa bao giờ thấy mình và anh trai giống nhau, rõ ràng cô và anh trai người giống cha, người giống mẹ mà.
Mẹ nói như vậy, tự nhiên Lâm Tiếu không thể chê anh xấu được nữa rồi, chê anh xấu thì khác nào tự mình chê mình xấu chứ.
Lâm Tiếu: “Thôi được ạ.”
Trước bữa tiệc mừng đỗ đại học lần này, Lâm Tiếu đặc biệt dặn anh trai, dứt khoát không được yêu cầu bài hát trên đài truyền hình địa phương cho cô nữa.
Lâm Dược Phi đầy thắc mắc: “Sao lại không yêu cầu bài hát, chọn lấy mấy bài cho bạn bè và thầy cô nghe, vừa nghe vừa ăn mới vui chứ?”
Lâm Tiếu còn lâu mới mắc lừa anh: “Thế thì dùng loa phát nhạc trong nhà hàng cũng được mà.”
Anh trai chọn nhạc đâu phải để cho mọi người trong nhà hàng nghe, chắc chắn là lại muốn viết những lời đại loại như chúc mừng cô đạt huy chương vàng này, được tuyển vào Bắc Đại này để chiếu trên màn hình TV ấy mà, để khoe ra cho tất cả mọi người ngồi trước TV xem được.
Lâm Tiếu: “Không được, không được, không thể được.”
Lâm Dược Phi lắc đầu liên tục: “Bây giờ em không chọn, mấy năm nữa có muốn chọn cũng chẳng được nữa đâu.”