Lúc Lâm Tiếu nhờ anh trai tìm mua phiếu giảm giá giúp cô, anh trai cũng không muốn giúp: “Sao mà em kẹt sỉ thế, mời khách ăn mà còn dùng phiếu giảm giá, đằng nào anh chẳng là người trả tiền cho em, em cứ mua đúng giá cho anh.”
Lâm Tiếu dậm chân, anh trai không hiểu gì cả.
Dùng phiếu giảm giá sao lại là kẹt sỉ chứ, xé phiếu giảm giá là một trò rất vui.
Trong tay cầm nguyên một tờ phiếu giảm giá của KFC, xé tất cả những đồ mình muốn ăn trên đó trong ánh mắt ngưỡng mộ của những vị khách khác không có phiếu giảm giá ở cửa hàng, đi đến trước quầy chọn món, đưa cho nhân viên phiếu giảm giá, bê về một đĩa đầy ắp đồ ngon.
Lâm Tiếu muốn nhờ anh trai tìm phiếu giảm giá là vì muốn cho các bạn trải nghiệm cảm giác vui vẻ đó.
Cuối cùng, anh trai đã giúp Lâm Tiếu tìm được một chồng phiếu giảm giá dày, và Lâm Tiếu đã phân phát hết cho bạn bè của mình. Mọi người chọn món ngon yêu thích, ngồi quanh chiếc bàn tròn và cùng nhau ăn uống, chuyện trò rôm rả.
Chicky của KFC đến thật rồi.
Hóa ra không phải chỉ có mỗi sinh nhật thì Chicky sẽ tới mà chỉ cần đặt tiệc trước là đều có Chicky đến.
Về đến nhà, Lâm Tiếu vẫn đang đang trong dư vị phấn khích, không ngừng kể cho mẹ nghe bữa tiệc ở KFC hôm nay như thế nào.
Lâm Dược Phi nghe một lúc lâu cũng không nghe ra cái chính đâu, liền nói chen vào: “Này, hôm nay gặp Chu Tuệ Mẫn, con bé có nói gì với em về chuyện mua nhà không?”
Lâm Tiếu: “Nói rồi ạ, cha mẹ Chu Tuệ Mẫn sẽ nghe lời khuyên của anh, không về quê xây nhà nữa, kiếm tiền mua nhà ở thành phố.”
Lâm Dược Phi hơi ngạc nhiên, không ngờ là gia đình Chu Tuệ Mẫn lại quyết đoán đến thế.
Sau hai bữa tiệc một lớn, một nhỏ, đã đến lúc Lâm Tiếu lên đường đi học đại học.
Mẹ giúp Lâm Tiếu chuẩn bị ba chiếc vali lớn và một túi lớn đệm và chăn ga gối đệm.
Nhiều hành lý như vậy đã là kết quả của việc Lữ Tú Anh đã rút gọn đi rút gọn lại mấy lần rồi, nếu không phải là Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu cùng nhau cản lại, e là mẹ phải đóng thành không biết bao nhiêu cái vali mới vừa.
Lữ Tú Anh: “Cũng may là lái xe đi, chứ nếu mà ngồi tàu hỏa thì nhiều hành lý thế này cũng không tiện xách.”
Lâm Dược Phi: “Cũng vẫn xách được thôi, nhiều người thế này.”
Lần này đưa Lâm Tiếu đi học đại học là cả nhà cùng đi. Anh trai lái xe, Thẩm Vân ngồi ở ghế lái phụ, mẹ và bà ngoại ngồi ghế sau, Lâm Tiếu ngồi giữa bà và mẹ.
Một xe kín chỗ ngồi, Tiểu Hoàng không có chỗ ngồi nữa nên phải đưa Tiểu Hoàng đến nhà dì Đỗ để gửi, Tiểu Hoàng nhìn thấy dì Đỗ thì vui mừng sủa gâu gâu.
Trên đường lái xe đến Bắc Kinh, bầu trời quang đãng, Lâm Dược Phi lắc đầu liên tục nhìn thời tiết: “Đợt huấn luyện của các em năm nay phải chịu khổ rồi.”
“Kem chống nắng đưa em cầm đi phải nhớ bôi hàng ngày đấy. Đen da là chuyện nhỏ, không bôi đến lúc da em sẽ bị lột ra ấy.”
Trong đầu Lâm Tiếu xuất hiện hình dạng của con quỷ mặc bộ da người trong “Liêu trai chí dị”, ngay lập tức bị lời dọa dẫm của anh trai mình làm cho phát khiếp: “Chắc chắn em sẽ nhớ bôi.”
Lần thứ hai Lâm Tiếu bước vào cổng trường đại học Bắc Kinh, lần đầu bước vào ký túc xá của đại học Bắc Kinh. Một mình anh trai đợi ở dưới ký túc xá nữ, Lâm Tiếu cùng mẹ, bà ngoại và chị Thẩm Vân vào trong ký túc xá.
Dì quản lý ký túc xá chuyển một chiếc bàn đến trước cửa thang máy ngồi, sinh viên mới phải ký tên vào sổ đăng ký mới được lên tầng.
Lâm Tiếu vừa mở sổ ra đã thốt lên: “Mẹ ơi, là phòng bốn người.”
Lữ Tú Anh ngạc nhiên quay ra nhìn: “Là phòng bốn người à?”
Xưa nay thường chỉ thấy ký túc xá là 8 người một phòng, thậm chí là mười mấy người một phòng cũng có, 6 người một phòng đã là hoành tráng lắm rồi, bốn người một phòng là ngoài sức tưởng tượng của cả gia đình Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu ký tên xong liền xách hành lý chạy lên tầng, Lữ Tú Anh ở đằng sau quát lên: “Con chậm thôi, cẩn thận không ngã bây giờ.”
“Con để vali xuống đi, con chạy lên trước đi, mẹ xách cho.”
Lâm Tiếu mặc kệ mẹ nói, tự xách vali chạy một hơi đến cửa phòng ký túc. Khóa cửa của ký túc đã được mở, cánh cửa hé mở. Lâm Tiếu đẩy cửa bước vào, ồ lên một tiếng.
Phòng bốn người trông vừa gọn gàng vừa sáng sủa.
Đứng trong ký túc xá là một bạn nữ và cha mẹ của cô ấy, là khuôn mặt rất quen mà Lâm Tiếu quen biết trong đội tập huấn quốc gia, nhưng nhất thời Lâm Tiếu không dám chắc tên của cô ấy, cách đây mấy tháng rồi nên Lâm Tiếu không thể nhớ được gương mặt đó tên là gì nữa.
Bạn nữ đó vừa nhìn thấy Lâm Tiếu liền gọi ra ngay tên của Lâm Tiếu: “Này, Lâm Tiếu, chúng mình lại gặp nhau rồi.”