Lâm Tiếu chợt nghĩ ra điều gì đó, cô nhớ vừa rồi lúc mình ký tên vào sổ đăng ký ký túc xá, hàng phía trên đã có chữ ký rồi.
Lúc ấy Lâm Tiếu muốn nhanh chóng lên lầu xem ký túc xá nên không nhìn kỹ cái tên ở hàng trên là gì, bây giờ cô vội vàng nhắm mắt tập trung suy nghĩ, “nhìn lại” tờ giấy kia một lần nữa.
“Châu Tinh.” Lâm Tiếu cười chào Châu Tinh, cứ như cô vẫn luôn nhớ tên của cô ấy vậy. Thời gian nhắm mắt của cô rất ngắn, trong mắt những người khác thì cô chỉ đang chậm rãi chớp mắt mà thôi.
Cha mẹ của Châu Tinh chào người nhà Lâm Tiếu: “Nhà anh chị đưa con đi học đông quá nhỉ?”
“Mọi người là… mẹ, bà nội và chị gái của Lâm Tiếu à?” Cha mẹ của Châu Tinh đoán.
Lữ Tú Anh cười đáp: “Là bà ngoại và chị dâu của Lâm Tiếu, anh trai đang ở dưới ký túc xá.”
Thẩm Vân nghe Lữ Tú Anh giới thiệu mình như vậy thì đỏ mặt, phải cố gắng tỏ ra thoải mái tự nhiên. Dù đã nhận giấy kết hôn, cô ấy đúng là chị dâu của Lâm Tiếu, nhưng Thẩm Vân vẫn chưa quen với cách xưng hô này.
“Lâm Tiếu còn có anh trai à?” Mẹ của Châu Tinh mỉm cười bắt chuyện: “Châu Tinh nhà chúng tôi từ nhỏ đã muốn có anh trai chị gái rồi.”
“Tại sao anh trai của Lâm Tiếu không lên đây?” Cha của Châu Tinh nói: “Hôm nay có thể lên đây, chỉ cần người nhà vào cùng tân sinh viên là được.”
Hôm nay là ngày tân sinh viên báo danh, mấy ngày nữa mới đến lượt sinh viên cũ. Bây giờ trong ký túc xá nữ chỉ có tân sinh viên và gia đình, những người cha đưa con tới trường cũng có thể lên lầu.
Đúng là Lữ Tú Anh không biết chuyện này, nghe nói vậy thì nói với Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, con xuống lầu đưa anh trai lên đây đi.”
“Dạ.” Lâm Tiếu chạy xuống lầu đón anh trai lên.
Hai bạn nữ khác trong ký túc xá cũng lần lượt đến, Lâm Dược Phi nhanh chóng làm quen với những người cha và trao đổi cách thức liên lạc với nhau.
Đầu tiên mọi người hỏi quê quán của nhau.
Cha của Châu Tinh xuýt xoa: “Bốn người các con đều đến từ bốn phía đông tây nam bắc luôn.”
“Chắc chắn thói quen sống sẽ có chỗ không giống nhau, sau này ở cũng một phòng ký túc xá, phải trò chuyện nhiều hơn, bao dung hơn.”
Cha của Lý Phương Khiết nói: “Ôi, đúng thật này, đủ bốn hướng đông tây nam bắc, chỉ thiếu miền trung nữa thôi.”
Lâm Tiếu đến từ phương bắc, Châu Tinh đến từ phương nam, Lý Phương Khiết đến từ miền tây, Tôn Nhã Bình đến từ vùng duyên hải phía đông.
Thẩm Vân nhanh chóng trò chuyện với gia đình của các bạn cùng phòng về quê nhà của từng người: “Cháu từng tới chỗ của mọi người rồi, non nước hữu tình lắm.”
“Đặc sản chỗ mọi người ngon thật…”
Trong những người bạn cùng phòng của Lâm Tiếu, có người đến từ thành phố lớn, có người đến từ vùng quê nhỏ, vậy mà Thẩm Vân có thể nói chính xác những nét đặc sắc ở nơi ở của từng bạn, làm các gia đình rất ngạc nhiên, lập tức có cảm giác gần gũi.
“Cháu tới những nơi đó rồi à?” Mẹ của Châu Tinh ngạc nhiên hỏi.
Thẩm Vân thuận miệng nói ra việc làm ăn của mình: “Cháu kinh doanh hàng hóa từ nam ra bắc, bán đặc sản từ khắp mọi nơi nên phải đi lại nhiều hơn người khác.”
Lúc nãy những người lớn đã biết Lâm Dược Phi là người làm ăn, không ngờ Thẩm Vân cũng có công việc kinh doanh của mình, xem ra cả nhà Lâm Tiếu ai cũng giỏi giang.
Những người lớn nói chuyện một lúc, sau đó bắt đầu quét dọn vệ sinh. Nếu tất cả mọi người cùng chen chúc nhau trong một căn phòng ký túc xá thì không làm gì được nên mỗi gia đình chỉ để lại hai người quét dọn, những người khác rời ký túc xá làm chuyện khác. Lữ Tú Anh đẩy cả nhà ra ngoài: “Mẹ tự làm được rồi, các con ở lại chỉ phiền thêm thôi.”
“Không phải con còn phải đến tòa nhà giảng đường để điểm danh sao?” Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: “Bây giờ vẫn còn kịp, hôm nay con đến đó điểm danh luôn đi.”
Bà ngoại, anh trai và chị Tiểu Vân cùng nhau đưa Lâm Tiếu đến tòa nhà giảng đường để điểm danh. Sau khi điểm danh, cả nhà sẽ cùng đến nhà ăn để ăn cơm, mẹ đưa Lâm Dược Phi chiếc cà men bằng sứ để anh mang đồ ăn về ký túc xá cho mình.
Dọc đường đi từ ký túc xá đến tòa nhà giảng đường đều là do Lâm Tiếu dẫn đường.
Sau khi tới cửa tòa nhà giảng đường, Lâm Tiếu vào một mình và hoàn thành từng công việc điểm danh, điền phiếu, nộp ảnh, nhận sách mới.
Hai tay Lâm Tiếu xách hai chồng sách lớn, Lâm Dược Phi ngạc nhiên nói: “Sao vào đại học rồi mà sách còn nhiều hơn cả cấp ba thế này?”
Lâm Tiếu khó hiểu nhìn anh trai, chắc chắn sách của đại học sẽ có nhiều kiến thức hơn sách của cấp ba rồi, càng học càng nhiều chứ sao.
Lâm Dược Phi nhận lấy chồng sách từ tay Lâm Tiếu: “Vậy khoan đến nhà ăn, về ký túc xá cất sách trước đi đã.”
Đoàn người trở lại ký túc xá, Lữ Tú Anh hỏi: “Sao ăn nhanh vậy?”
Lâm Tiếu: “Tụi con vẫn chưa ăn, chỉ về cất sách thôi.”