Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 917 - Chương 917.

Chương 917. - Chương 917. -

Chỉ trong một thời gian ngắn mà Lữ Tú Anh đã dọn dẹp sạch sẽ chiếc giường ngủ của Lâm Tiếu, còn trải nệm, gấp chăn, treo mùng.

Mẹ Châu Tinh khen: “Mẹ của Lâm Tiếu đảm đang quá.” Lữ Tú Anh làm việc vừa nhanh gọn vừa sạch sẽ. Sau khi dọn dẹp giường ngủ cho Lâm Tiếu, bà còn giúp dọn khu vực vệ sinh chung của ký túc xá, ngay cả sàn nhà ban công cũng được chà sáng bóng.

Lữ Tú Anh đã quét dọn xong nên cùng nhóm người Lâm Tiếu đến nhà ăn, bà ngoại Lâm Tiếu ở lại ký túc xá để nghỉ ngơi: “Mẹ, mẹ đừng đi cầu thang nhiều.”

Lâm Tiếu dẫn đường ở phía trước: “Đi nhà ăn nào ạ?”

Lâm Dược Phi: “Đến nhà ăn lớn nhất đi.”

Lâm Tiếu gật đầu, đi tới nhà ăn sinh viên số một.

“Ôi, nhà ăn này lớn quá.” Lữ Tú Anh vừa vào cửa đã khen: “Làm sao để lấy đồ ăn trong nhà ăn vậy? Phải dùng tiền mặt hay phiếu ăn?”

Lâm Tiếu lấy ra một tấm thẻ IC vừa nhận được lúc báo danh, nói với mẹ rằng phiếu ăn đã lỗi thời rồi: “Quét thẻ ăn thôi.”

Lữ Tú Anh cười nói: “Vậy hôm nay con mời khách nhé.”

Lâm Tiếu bắt chước giọng điệu của anh trai: “Hôm nay con mời, mọi người phải ăn no uống ngon, đừng có mà khách sáo với con đấy.”

Lâm Dược Phi cướp thẻ ăn từ tay Lâm Tiếu: “Anh đây không khách sáo đâu.”

Hôm nay mọi người vừa mệt vừa đói, Lâm Dược Phi gọi hết những món ăn mặn và những món nửa chay, đầu tiên là phần cơm cho bà ngoại, sau đó bày mâm đồ ăn ra bàn để mọi người cùng ăn.

Lâm Tiếu gắp món chân giò dầm tương đầu tiên. Lúc nãy từ cửa sổ nhà ăn cô đã nhìn thấy đầu bếp róc phần thịt giò từ xương giò xuống, sau đó dùng dao băm trên chiếc thớt, con dao di chuyển liên tục để lại dư ảnh, mùi thơm của giò tràn ngập trong không khí.

Đầu bếp đặt chân giò ở giữa mâm, sau đó rưới gia vị được yêu cầu ngay trước cửa sổ. Lâm Tiếu múc một muỗng gia vị vừa thơm vừa cay rưới lên chân giò, nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của những người đang xếp hàng đằng sau, Lâm Tiếu cũng nuốt nước miếng theo.

Lúc múc cơm Lâm Tiếu đã thèm muốn chết, bây giờ cuối cùng cũng được cho vào miệng, cô không thất vọng chút nào, lúc ăn còn thấy chân giò dầm tương thơm hơn cả lúc ngửi.

Lâm Tiếu quyết định, sau nay cô phải thường xuyên đến nhà ăn sinh viên số một mới được.

“Ôi, tại sao trong món thịt heo xốt tỏi này lại có lá cải trắng?” Lâm Dược Phi nhíu mày, thầm nghĩ nhà ăn đang muốn tiết kiệm chi phí, ở trong món thịt heo xốt tỏi mà lại có lá cải trắng thái mỏng.

Lâm Tiếu vươn đũa gắp ăn một miếng, hai mắt cô sáng lên: “Ngon quá.” Hương vị của món thịt heo xốt tỏi rất giống món gốc, thịt heo bằm được rán giòn rụm và có mùi khét, cải trắng thái mỏng không hề kém cạnh món truyền thống mà trái lại, vừa giòn vừa thanh mát, có một hương vị rất khác biệt.

Lâm Dược Phi không tin ăn cải trắng thái mỏng với thịt heo xốt tỏi sẽ ngon, anh nói với em gái: “Cái miệng heo của em thì ăn gì cũng ngon.”

Lâm Tiếu bật cười: “Vậy thì anh cũng có miệng heo.”

Những món ăn hôm nay của nhà ăn rất ngon, Lữ Tú Anh đã yên tâm hơn: “Tiếu Tiếu ăn cơm đại học sẽ không phải chịu khổ.”

Sau khi ăn xong, Lữ Tú Anh hỏi: “Tối nay con ngủ ở ký túc xá hay ngủ ở khách sạn?”

Lâm Tiếu vốn định nói mình muốn ngủ ở ký túc xá, nhưng nhìn thấy dáng vẻ luyến tiếc của mẹ, cô bèn sửa lại lời: “Con ngủ với mẹ ở khách sạn.”

Anh trai và chị Tiểu Vân có mang theo giấy kết hôn nên có thể ngủ chung một phòng, Lâm Tiếu, mẹ và bà ngoại ngủ một phòng. Buổi tối lúc nằm trên giường, mẹ duỗi tay xoa tóc Lâm Tiếu: “Đến lễ Quốc khánh, anh trai sẽ lái xe đến đón con.”

“Nếu anh con không rảnh thì mẹ sẽ nhờ Tiểu Hứa lái xe, mẹ cũng sẽ tới đón con.” Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu: “Mẹ, khi nào thì mẹ mới tự lái xe đến đón con?”

Lữ Tú Anh cười: “Mẹ sẽ tranh thủ thi lấy bằng vào mùa thu, nhưng mà muốn chạy đường cao tốc thì phải chờ thêm một năm nữa.”

Giữa trưa ngày hôm sau, sau khi cả nhà ăn cơm cùng nhau, Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu trở về ký túc xá, bọn họ cũng phải về nhà.

“Con vào ký túc xá nghỉ ngơi đi, ngày mai phải huấn luyện quân sự rồi.” Lữ Tú Anh nói Lâm Tiếu không cần tiễn mình.

Lâm Tiếu không muốn xa mẹ: “Để con đưa mẹ tới cổng lớn của trường.”

Lữ Tú Anh: “Không được, xa quá, lúc con về phải đi rất xa.”

Lữ Tú Anh nghĩ đến cảnh Lâm Tiếu phải lẻ loi đi về ký túc xá một mình sau khi đưa họ tới cổng lớn, thế là nước mắt chảy ra. Thật ra Lữ Tú Anh đã kìm nén lâu lắm rồi, ngày hôm qua lúc bước qua cổng lớn của Bắc Đại bà đã muốn khóc, nhịn đến bây giờ thì không nhịn được nữa.

Bình Luận (0)
Comment