Lâm Tiếu và Châu Tinh chia nhau ở hai đầu, kéo thẳng bộ quần áo ở phía trên chậu nước, sau đó dùng cả hai tay một lúc, một người vắt theo chiều kim đồng hồ, một người vắt theo hướng ngược lại.
"Rào rào." Nước trong bộ quần áo quân đội đã được vắt ra hết, cứ như vậy mà xả hai lần, cuối cùng cũng không thấy bọt nữa.
Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, thật lòng nói cảm ơn: "Châu Tinh, cảm ơn cậu."
"Không có gì đâu mà." Châu Tinh giúp Lâm Tiếu kéo thau giặt đồ bằng một tay: "Lúc về phải nhanh chóng phơi quần áo lên."
Lúc Lâm Tiếu và Châu Tinh mở cửa ký túc xá, nghe được hai tiếng thở phào nhẹ nhõm cùng lúc phát ra từ hai người bạn cùng phòng.
Lý Phương Khiết nói: "Tớ đang bàn với Tôn Nhã Bình xem có nên ra ngoài tìm hai cậu không đây."
"Tớ nói chứ Châu Tinh ra ngoài tìm Lâm Tiếu, thế mà cả hai người cùng mất tích luôn."
Lý Phương Khiết muốn ra ngoài tìm hai người về sớm rồi đóng cửa gài chốt đi ngủ sớm. Nhưng Tôn Nhã Bình sợ tối, không dám ở một mình trong ký túc xá nên Lý Phương Khiết ở lại với cô ấy.
"Được rồi, lần này có thể yên tâm mà ngủ rồi."
Lý Phương Khiết tò mò hỏi: "Sao các cậu về ký túc xá trễ vậy?"
Lâm Tiếu xấu hổ kể lại câu chuyện mình xả quần áo nhiều lần mà vẫn không làm sạch được đám bọt dính trên quần áo, Lý Phương Khiết nghe xong cười ha hả: "Cậu cho bao nhiêu bột giặt vậy?"
Lâm Tiếu xấu hổ nói: "Tớ cho bột giặt như bình thường dùng cho máy giặt vậy."
Lâm Tiếu đã quen nên cho rất nhiều, nhưng cô quên mất là máy giặt dùng cả một thùng nước lớn, còn bây giờ cô chỉ có một chậu nước nhỏ mà thôi.
Lý Phương Khiết tò mò hỏi: "Ở nhà cậu chưa bao giờ giặt tay à?"
Lâm Tiếu: "Chỉ giặt quần lót và vớ thôi." Nhưng mà hai loại này dùng xà phòng để giặt, nên đúng là Lâm Tiếu chưa bao giờ dùng bột giặt để giặt tay cả.
Lý Phương Khiết cảm thán, đúng là hoàn cảnh mỗi nhà mỗi khác: “Ở nhà tớ chỉ có mấy món đồ lớn mới được dùng máy giặt.”
Đương nhiên là áo dài quần dài không được tính là món đồ lớn, quần áo dày cũng không, thậm chí ga trải giường, vỏ chăn cũng không được tính, đều phải giặt bằng tay. Những món đồ lớn trong nhà Lý Phương Khiết chỉ có màn, bộ sô pha này kia, vì vậy máy giặt trong nhà chẳng được dùng tới nhiều: “Ở nhà nó rảnh rỗi lắm.”
Lâm Tiếu bị cách nói hài hước của Lý Phương Khiết chọc cười: “Máy giặt nhà tớ thì vất vả lắm, ngày nào cũng phải giặt một thau đồ.”
Dù đã nói nằm xuống là ngủ ngay, nhưng trong bóng tối mờ ảo bốn cô sinh viên cứ nói chuyện phiếm, cậu một câu tớ một câu quên cả thời gian.
Nội dung cuộc nói chuyện đều là những đề tài bình thường, cuộc sống ở nhà như thế nào, cuộc sống thời cấp ba như thế nào, thích ăn gì, thích cái gì.
Lâm Tiếu nghe Châu Tinh nói cô ấy thích nghe Michael Jackson hát, cô ngạc nhiên ngồi bật dậy như con tôm nhảy: “Tớ có một người bạn cũng cực kỳ thích Michael Jackson.”
Lâm Tiếu nhớ tới Dư Chiêu Chiêu, lại nhớ Chu Tuệ Mẫn và các bạn học cấp ba khác.
“Các cậu có nhớ nhà không?” Trong bóng tối, Tôn Nhã Bình nhỏ giọng hỏi.
Lý Phương Khiết nói đầu tiên: “Đương nhiên là nhớ.”
Châu Tinh cũng nói: “Tớ nhớ nhà, còn nhớ cả thời cấp ba nữa.”
Những sinh viên của lớp vị thành niên đã là những người tốt nghiệp cấp ba trước, điều này có nghĩa là những người bạn cấp ba của họ vẫn còn đang ngồi trong phòng học quen thuộc, chỉ có họ rời đi.
Được vào lớp vị thành niên đương nhiên là chuyện tốt, nhưng khi nhớ tới cấp ba, trong lòng vẫn cảm thấy xót xa.
Lâm Tiếu nhẹ nhàng sụt sùi trong bóng tối, cô cũng hơi nhớ nhà. Nhớ mẹ, nhớ bà ngoại, nhớ Tiểu Hoàng, nhớ cả anh trai.
Nhưng dù thế nào cô cũng không để anh trai biết là mình đang nhớ anh.
Lần sau khi gọi điện về nhà, cô cũng phải nói mấy câu đàng hoàng với anh trai, không cãi nhau với anh nữa, Lâm Tiếu quyết định.
Vài ngày sau, buổi tập bắn bia của Lâm Tiếu đã kết thúc, buổi tối cô xếp hàng trước điện thoại thẻ IC, gọi điện thoại về nhà.
“Mẹ, hôm nay con được bắn bia đấy.” Lâm Tiếu phấn khích khoe với mẹ.
Lữ Tú Anh mở loa nên Lâm Dược Phi cũng nghe được giọng nói của em gái, anh lập tức nhích người qua hỏi: “Thế nào, nhà toán học của chúng ta tự tính toán độ cao và và góc độ để bắn bia, có bắn trúng không?”
Lâm Tiếu vừa mới quyết định phải nói chuyện đàng hoàng với anh trai, bây giờ cô cảm thấy mình không nói nổi nữa.
Cô đâu có biết sức giật lại lớn như vậy.
Cấn đến mức cả bả vai cô đều tê dại, họng súng cũng run lên.
Cô bỏ công tính toàn độ cao và góc độ, tất cả đều được tính toán rõ ràng, nhưng sau khi bắn, trên tấm bia của Lâm Tiếu vẫn trơn bóng, không có một cái lỗ đạn nào.
Bị anh trai chọc cho xấu hổ, Lâm Tiếu tức giận nói: “Em không muốn nói chuyện với anh, em muốn nói chuyện với mẹ.”
Lâm Dược Phi cười ha ha ở đầu dây bên kia: “Anh đã nói mà, em có tính gì thì cũng vô ích thôi.”