Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 921 - Chương 921.

Chương 921. - Chương 921. -

Trong thời gian huấn luyện quân sự, từ sáng đến tối ngày nào Lâm Tiếu và các bạn học cũng cùng nhau luyện tập, mối quan hệ giữa các bạn cùng lớp giống như được nhấn một nút tăng tốc vậy, rất nhanh Lâm Tiếu và các bạn học cùng lớp đã trở nên thân thuộc với nhau.

Từ bạn cùng phòng trong ký túc xá đến các bạn nữ trong lớp đến các bạn nam trong lớp, khi khóa huấn luyện quân sự sắp kết thúc, Lâm Tiếu đã có thể nhớ được tên và khuôn mặt của tất cả các bạn học trong lớp.

Việc này đối với Lâm Tiếu mà nói là một việc vô cùng khó, cô suy nghĩ một chút, có lẽ là vì trong suốt kỳ huấn luyện quân sự mọi người đều mặc đồng phục quân sự và đội mũ giống nhau làm cô không có cách nào thông qua quần áo và kiểu tóc để nhận diện mọi người, chỉ có thể cố nhớ mặt mũi bạn học một cách máy móc.

Mặc dù huấn luyện quân sự rất vất vả nhưng cũng có rất nhiều niềm vui, tuy nhiên sau khi màn "diễu binh" vào ngày huấn luyện quân sự cuối cùng kết thúc, Lâm Tiếu vẫn thở phào nhẹ nhõm, khóa huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Đối với Lâm Tiếu mà nói, phiền não lớn nhất và khó chịu nhất trong khóa huấn luyện quân sự là thời gian đọc sách mỗi ngày của cô quá ngắn. Ban ngày cô phải ở sân huấn luyện, buổi tối ăn cơm tắm rửa xong thì mới có được một chút thời gian để đọc sách, tuy nhiên đọc được vài trang thì mí mắt của Lâm Tiếu đã bắt đầu đánh nhau, đầu óc như gà con đang mổ thóc từng chút từng chút một.

Lâm Tiếu đặt sách xuống, nằm trên giường, vừa nhắm mắt đã chìm vào giấc ngủ.

Huấn luyện quân sự thật sự rất mệt, dù Lâm Tiếu có ngủ như thế nào cũng ngủ không đủ giấc.

Trong khoảng thời gian huấn luyện quân sự này, sức ăn của Lâm Tiếu tăng lên rất nhiều, bụng cô thì đã ăn no rồi nhưng đầu óc luôn trống rỗng, người lúc nào cũng trong trạng thái đói bụng.

Cuối cùng cũng kết thúc khóa huấn luyện quân sự, theo thời khóa biểu bắt đầu lên lớp. Lâm Tiếu giống như một du khách tìm thấy cơn mưa rào trên sa mạc, háo hức tiếp thu những kiến ​​​​thức ở đại học.

Trong phòng học ở đại học không có chỗ ngồi cố định, sinh viên nào đến sớm thì ngồi phía trước, sinh viên đến muộn chỉ có thể ngồi phía sau, điều này khiến Lâm Tiếu có chút không quen.

"Các cậu có muốn ngồi ở phía trước không?" Lâm Tiếu thảo luận với ba người bạn cùng phòng.

Lý Phương Khiết: "Ngồi ở phía trước hay phía sau đều được."

Châu Tinh: "Tớ muốn ngồi ở phía trước, ngồi ở phía sau tớ nhìn không rõ." Châu Tinh không cao, từ nhỏ đến lớn cô ấy luôn ngồi ở hàng ghế đầu trong lớp, buổi sáng mấy ngày trước họ đến lớp hơi muộn một chút, trong phòng học có một cậu nam sinh thân hình cao lớn ngồi ở hàng ghế đầu, nguyên cả hai tiết học Châu Tinh đều cảm thấy rất khó chịu, cả người cô ấy cứ nghiêng qua trái rồi nghiêng qua phải, chỉ có thể thông qua khe hở nhỏ nhìn lên trên bảng.

Tôn Nhã Bình: "Tớ cũng muốn ngồi ở phía trước."

Ba người đều muốn ngồi ở phía trước, Lâm Tiếu nói: "Vậy thì ba người chúng ta sẽ thay phiên nhau dậy sớm để chiếm chỗ nha."

Lý Phương Khiết vội nói: "Tớ cũng muốn ngồi chung với các cậu." Mặc dù cô ấy không quan tâm đến chỗ ngồi phía trước hay phía sau nhưng cô ấy cũng không muốn tách khỏi mấy người bạn cùng phòng.

Lâm Tiếu: "Vậy thì bốn người chúng ta thay phiên nhau dậy sớm."

"Vậy thì cứ dựa theo số giường nha, ngày mai tớ sẽ là người đầu tiên dậy sớm." Giường của Lâm Tiếu là số 1.

Từ khi thay phiên nhau chiếm chỗ, chỗ ngồi của Lâm Tiếu và ba người bạn cùng phòng của cô đã cố định ở hai hàng đầu tiên, bởi vì cũng có các bạn học của ký túc xá khác chiếm chỗ ngồi giống như họ, không có cách nào đảm bảo lần nào cũng là hàng đầu tiên, nhưng hai hàng đầu thì vẫn ổn.

Các giáo viên đại học lên lớp dạy rất nhanh đã nhận ra và nhớ mặt bốn cô sinh viên vừa nghiêm túc vừa chăm chỉ này. Trong đó Lâm Tiếu là người mà họ ấn tượng nhất bởi vì mỗi khi giáo viên gọi Lâm Tiếu trả lời câu hỏi thì Lâm Tiếu luôn trả lời đúng, chưa bao giờ cô trả lời sai hoặc không biết trả lời.

Khi các giáo viên gọi các sinh viên khác trả lời, những câu hỏi mà các sinh viên khác không trả lời được, nếu hỏi Lâm Tiếu thì Lâm Tiếu chắc chắn sẽ trả lời được.

Khi đến ngày Lâm Tiếu chiếm chỗ ngồi, cô đến lớp rất sớm, yên lặng ngồi ở hàng ghế đầu đọc sách luyện đề. Thầy Phương dạy môn Vi tích phân cũng quen đến sớm, sau hai lần liên tiếp đến lớp sớm, lần nào thầy Phương cũng thấy Lâm Tiếu đang đọc sách, ông ấy tò mò đi tới xem thử Lâm Tiếu đang xem cái gì, ông ấy vô cùng ngạc nhiên khi thấy cuốn sách mà Lâm Tiếu đang đọc là cuốn sách mà ông ấy giới thiệu cho các nghiên cứu sinh của mình.

"Em mượn nó ở thư viện à?" Thầy Phương nhìn thấy trên cuốn sách trong tay Lâm Tiếu có dán nhãn thư viện trên đó.

Lâm Tiếu gật đầu: "Vâng thưa thầy."

Bình Luận (0)
Comment