Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 922 - Chương 922.

Chương 922. - Chương 922. -

Thầy Phương tò mò hỏi: "Ai là người giới thiệu cuốn sách này cho em?" Cuốn sách mà ông ấy giới thiệu cho nghiên cứu sinh, không lẽ có giáo viên nào giới thiệu nó cho sinh viên năm nhất sao? Hình như có hơi nóng vội thì phải.

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không ai giới thiệu cho em cả, là em tự mình tìm thấy nó trong thư viện ạ."

Lần đầu tiên khi Lâm Tiếu bước vào thư viện của Đại học Bắc Kinh, cô giống như một con chuột nhỏ rơi vào thùng gạo đầy ắp, gần như ngất đi vì hạnh phúc.

Trước đây Lâm Tiếu từng nghĩ rằng thư viện ở trường trung học số một là đã đủ lớn rồi nhưng bây giờ cô mới nhận ra rằng thư viện ở trường đại học còn lớn hơn lớn hơn rất nhiều.

Với lại những cuốn sách trong thư viện trường đại học toàn diện đến mức học sinh trung học không thể nào theo kịp được, rất nhiều sách thuộc các chuyên ngành khác nhau, chỉ nói riêng đến những cuốn sách có liên quan đến toán học, trong nháy mắt Lâm Tiếu không thể nào xem hết được chúng, cô thực sự không biết khi nào thì bản thân mình mới có thể xem hết chúng nữa.

Thầy Phương nghe Lâm Tiếu trả lời là cuốn sách này do tự cô tìm thấy, ông ấy càng tò mò hơn: "Vậy tại sao em lại chọn cuốn sách này? Lấy đại sao?"

Lâm Tiếu gật đầu: "Dạ thưa thầy, là em tùy ý lấy đại thôi ạ. Em mượn năm cuốn sách ở thư viện, sau khi mượn về em có lật ra xem một chút, thấy cuốn này là cuốn thú vị nhất nên em đọc cuốn này trước." Mượn năm cuốn sách một lần là giới hạn tối đa của thư viện.

Thầy Phương ngạc nhiên nói: "Em mượn năm cuốn sách một lần, vậy bốn cuốn còn lại là sách gì?"

Lâm Tiếu báo tên bốn cuốn sách còn lại, cô cảm thấy vẻ mặt của thầy Phương đột nhiên khiến cho cô có chút khó hiểu.

Đột nhiên Thầy Phương nhắc đến tên một cuốn sách trong số đó: "Em cũng đã từng đọc qua Giải đáp thắc mắc về Vi tích phân, vậy em nghĩ cuốn sách đó và cuốn sách em đang cầm có điểm gì khác nhau?"

Mặc dù Lâm Tiếu không hiểu tại sao thầy Phương lại hỏi câu hỏi này, nhưng câu hỏi này không hề khó để trả lời: "Giải đáp thắc mắc về Vi tích phân giống với tài liệu giảng dạy cho cấp ba hơn, còn cuốn này thì giống tài liệu giảng dạy cho đại học ạ."

Giải đáp thắc mắc về vi tích phân chỉ dạy cách làm đề, cách kiểm tra, còn cuốn sách giảng dạy trên tay cô chủ yếu truy tìm nguồn gốc ban đầu, dạy những kiến ​​​​thức toán học từ ngọn nguồn, lần đầu tiên Lâm Tiếu đọc nó, cô cảm thấy mở đầu mỗi chương đều rất đơn giản, cô không hiểu tại sao những nội dung đơn giản như vậy vẫn còn xuất hiện trong những cuốn sách giảng dạy ở đại học nhưng cô vẫn tiếp tục đọc nó, sau đó cô phát hiện những nội dung trong cuốn sách này là một dãy mạch lạc, từ đơn giản đến phức tạp, những kiến ​​thức ở phần mở đầu thực sự rất đơn giản nhưng những kiến ​​thức ở phần sau đạt đến một chiều sâu mà Lâm Tiếu chưa từng nhìn thấy ở những cuốn sách khác.

Điều khó có được nhất đó là thời cơ chín mùi ắt sẽ thành công.

Khi Lâm Tiếu đọc cuốn sách này, bản thân cô giống như đang chèo thuyền dọc theo dòng sông tri thức, phía trước như có ai đó đang chỉ đường dẫn lối cho cô.

Mặc dù Lâm Tiếu không tiếp xúc quá nhiều sách đại học nhưng cô nghĩ sách đại học nên như thế này.

Sau khi nghe Lâm Tiếu miêu tả, thầy Phương nở một nụ cười hỏi: "Em chuẩn bị học lên nghiên cứu sinh à?"

"Cố mà nỗ lực học xong đại học, học xong thì đến thi nghiên cứu sinh của thầy nha." Thầy Phương nói.

Lâm Tiếu ngạc nhiên nhìn thầy Phương, không phải họ đang thảo luận sách Toán sao? Tại sao đột nhiên lại nhảy tới chủ đề này rồi?

Tuy nhiên, Lâm Tiếu đã nhanh chóng đưa ra một câu trả lời rất khéo léo: "Cảm ơn thầy Phương, em chưa nghĩ đến việc học cao nhưng em nhất định sẽ chăm chỉ nỗ lực học tập ở quãng đường đại học này ạ."

Thầy Phương lại nhìn về phía Lâm Tiếu mỉm cười một lát rồi quay trở lại bục giảng, các sinh viên cũng lần lượt vào lớp, chẳng mấy chốc đã lấp đầy gần hết lớp học.

Ba người Châu Tinh cùng nhau vào lớp, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lâm Tiếu. Châu Tinh đưa cho Lâm Tiếu hai cái bánh bao thịt với một cốc sữa đậu nành, ai đi chiếm chỗ thì bạn cùng phòng sẽ mang bữa sáng cho người đó, đồng thời trả lại thẻ ăn của Lâm Tiếu cho cô: "Cậu cất đi."

Lâm Tiếu cắn hai ba miếng thì đã ăn xong bữa sáng, cô ném túi ni lông vào thùng rác, đúng lúc chuông vào lớp vang lên.

Trong giờ học, Châu Tinh lén lút hỏi Lâm Tiếu: "Sao hôm nay thầy Phương cứ gọi cậu trả lời vậy?"

Một tiết học bốn mươi lăm phút, vậy mà thầy Phương đã gọi Lâm Tiếu đến ba lần.

Bởi vì thầy Phương thường xuyên nhìn về hướng Lâm Tiếu, Châu Tinh ngồi bên cạnh cô luôn bị ánh mắt của thầy Phương quét qua, làm cho Châu Tinh cứ thấp thỏm không yên nguyên cả một tiết học, làm cô ấy cũng không dám lơ là.

Bình Luận (0)
Comment