Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 923 - Chương 923.

Chương 923. - Chương 923. -

Lâm Tiếu cũng đang cảm thấy khó hiểu, nói: "Tớ cũng không biết nữa."

"Sáng nay trước khi tiết học bắt đầu, khi các bạn khác ở trong lớp còn chưa đến, thầy Phương và tớ đã trò chuyện với nhau vài câu."

Lý Phương Khiết ngồi bên cạnh nghe thấy, kinh ngạc nói: "Thầy Phương mà cũng tán gẫu với sinh viên sao? Hai người nói cái gì vậy?"

Lâm Tiếu: "Chỉ nói về sự khác biệt giữa hai cuốn sách Toán học, hỏi tớ tại sao lại thích một trong hai cuốn sách đó hơn thôi."

Hình như sau khi nói về chủ đề này, thầy Phương còn có chút kỳ lạ.

“Thầy Phương còn hỏi tớ có dự định học nghiên cứu sinh không, bảo tớ cố gắng học tập rồi sau đó đến thi nghiên cứu sinh của thầy ấy.” Lâm Tiếu nói.

Lý Phương Khiết kinh ngạc mở to hai mắt: "Cái gì?"

"Cậu có biết thầy Phương là giáo viên nổi tiếng trong trường chúng ta không? Có rất nhiều sinh viên muốn theo thầy Phương học nghiên cứu sinh, nhưng để có thể theo thầy Phương học nghiên cứu sinh thật sự rất khó đó."

Lâm Tiếu vội vàng nói: "Thầy Phương chỉ là thuận miệng nói mà thôi, chúng ta muốn thi nghiên cứu sinh thì phải đợi tận bốn năm nữa, đến lúc đó cho dù có muốn học cao thì cũng cần phải tham gia thi cử mà."

Lý Phương Khiết: "Nhưng thầy Phương chắc chắn là đã nhìn cậu với con mắt khác rồi, là do cậu học giỏi Vi tích phân sao?"

Tất cả mọi người đều là những sinh viên lớp thanh thiếu niên, có thể nói ai cũng là thiên tài, nhưng chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi mà ba người bạn cùng phòng của Lâm Tiếu không thể không thừa nhận rằng thiên phú Toán học của Lâm Tiếu thật sự khiến người khác rất kinh ngạc.

Châu Tinh cũng tò mò hỏi: "Tại sao thầy Phương lại nhìn cậu với ánh mắt khác thế kia?"

Bốn cô gái thảo luận cả một buổi nhưng không ai tìm ra được nguyên nhân tại sao. Cho đến một tuần sau, Tôn Nhã Bình nhìn thấy cuốn sách trên bàn trong ký túc xá của Lâm Tiếu, cô ấy đưa tay ra cầm lên một cuốn: “Này, cuốn sách này là do thầy Phương viết đó.”

Lâm Tiếu quay đầu lại, nhìn thấy cái tên trên trang bìa, cô kinh ngạc mở to hai mắt.

"Cuốn sách này là do thầy Phương viết sao?"

Tôn Nhã Bình vỗ tay một cái, tự cho rằng cô ấy đã tìm ra lý do tại sao thầy Phương lại nhìn Lâm Tiếu với một con mắt khác: "Lúc cậu trò chuyện với thầy Phương vào buổi sáng ngày hôm đó, chắc hẳn cậu đã khen cuốn sách này rồi chứ gì."

Chắc chắc là do Lâm Tiếu khen cuốn sách của thầy Phương viết hay nên thầy Phương mới nhìn Lâm Tiếu với một con mắt khác.

Lâm Tiếu nhắm mắt lại, cuối cùng cô cũng hiểu được vẻ mặt phức tạp của thầy Phương ngày hôm đó rồi.

"Không có, khi đó cuốn tớ khen là một cuốn sách khác." Lâm Tiếu đau khổ nói.

Còn cuốn sách này của thầy Phương, lúc đầu cô đã nói cái gì mà…

"Chưa đủ thú vị", "Giống tài liệu giảng dạy cho cấp ba", "Chú trọng làm đề và kiểm tra".

Lâm Tiếu lắc đầu, đây là lần đầu tiên cô hận bản thân mình có một trí nhớ tốt như vậy, giá như cô có thể quên đi hết những gì mà cô đã nói trong ngày hôm đó thì tốt biết mấy.

Hai ngày sau, lại đến tiết Vi tích phân buổi sáng, lại đến lượt Lâm Tiếu đi chiếm chỗ.

Sau khi thầy Phương bước vào lớp, Lâm Tiếu chột dạ không dám nhìn thẳng vào ông ấy. Cả người ngồi yên như thể bị khoá vào chiếc ghế, trong lòng cầu nguyện mong thầy Phương đã quên hết những gì mình nói trong ngày hôm đó.

Thầy Phương nhìn thấy phản ứng của Lâm Tiếu thì ông ấy đã hiểu chắc chắn cô là đã phát hiện ra rồi, trong lòng Lâm Tiếu nghĩ cái gì tất cả đều được viết hết trên mặt.

Thầy Phương đi tới, cười hỏi: "Phát hiện ra cuốn sách đó do thầy viết rồi à?"

Lâm Tiếu lo lắng gật đầu.

Thầy Phương bật cười: "Đừng căng thẳng, thầy đâu có tức giận, với lại những gì mà em nói đều là sự thật."

Thầy Phương thấy Lâm Tiếu vẫn còn lo lắng, ông ấy nói: "Vậy thầy lại nói cho em một tin tốt khác, em có biết là ai đã viết cuốn sách mà em đã hết lời khen ngợi không?"

Lâm Tiếu lắc đầu.

Thầy Phương: "Là thầy của thầy."

Những gì Lâm Tiếu nói đã khiến cho thầy Phương nhìn thẳng vào sự kém cỏi giữa mình và thầy của ông ấy, biển học mênh mông, con đường phía trước còn rất dài.

Sự nhạy bén và chỉ thẳng ra vấn đề trong Toán học của Lâm Tiếu mới là lý do khiến thầy Phương nhìn cô với một ánh mắt khác, thầy Phương nói đùa với Lâm Tiếu: “Thật tiếc, thầy của thầy đã không còn nhận nghiên cứu sinh nữa, em hết cơ hội làm học trò của thầy ấy rồi.”

Bình Luận (0)
Comment