Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 930 - Chương 930.

Chương 930. - Chương 930. -

Thời học sinh của Lâm Tiếu có rất nhiều người mang cơm nhà đến trường giống cô.

Các bạn học nghe được Lâm Tiếu nói vậy thì bật cười: "Xem ra việc hấp thức ăn đã trở thành truyền thống được lưu truyền qua mấy đời rồi."

Mặc dù Lâm Tiếu và mọi người trong lớp nói chuyện cười đùa trong giờ giải lao nhưng khi lên lớp, bầu không khí trong lớp vẫn rất nghiêm túc. Ai nấy đều mở to mắt, dựng thẳng tai lên nghe Lâm Tiếu giảng bài vì sợ bỏ sót bài giảng của cô giáo Lâm.

Học sinh trung học tới học ở phòng giảng dạy đều rất có hứng thú về cuộc thi Toán học. Có thể vào học ở phòng giảng dạy đã rất khó, cơ hội được cô giáo Lâm giảng dạy lại càng khó hơn, mọi người đều rất quý trọng cơ hội này.

Mấu chốt đó chính là phong cách giảng dạy của cô giáo Lâm không cho phép lơ là bất kỳ giây phút nào cả, chỉ cần mất tập trung mấy giây thôi cũng sẽ không theo kịp tốc độ giảng dạy của cô giáo Lâm.

Mặc dù đã rất tập trung lắng nghe nhưng vấn đề được học sinh trong lớp đề cập tới nhiều nhất vẫn là: "Cô giáo Lâm ơi, sao lại có bước này vậy ạ?"

Tiết đầu tiên Lâm Tiếu đã nói với học sinh trong lớp rằng nếu trong giờ học gặp phải chỗ nào nghe không hiểu thì có thể trực tiếp hỏi ngay.

"Không cần chờ tan học rồi mới lên hỏi, cứ hỏi cô ngay lập tức là được rồi."

Lâm Tiếu nói: "Các em phải tin tưởng vào bản thân, có chỗ nào nghe không hiểu thì vấn đề đó không phải nằm ở chỗ của các em mà là vấn đề nằm ở chỗ cô."

"Đây là vấn đề đã xuất hiện từ lâu của cô."

Từ hồi còn học tiểu học, Lâm Tiếu đã từng giảng bài cho các bạn học nhưng cô thường xuyên không hiểu rốt cuộc họ không hiểu được ở chỗ nào, vì sao chỗ mà cô cảm thấy đó là điều hiển nhiên thì ở trong mắt của các bạn học lại khác, vì sao cô cảm thấy dễ dàng giải ra thì ở trong mắt họ lại không hề dễ một chút nào cả.

Càng lớn Lâm Tiếu càng thêm tiến bộ về phương diện này, dần dần cô biết được học sinh dễ gặp khó khăn ở chỗ nào.

Nhưng cũng chỉ là tiến bộ, vấn đề này vẫn chưa được giải quyết một cách triệt để. Hơn nữa học sinh trong phòng giảng dạy đối với Lâm Tiếu mà nói là hoàn toàn xa lạ, Lâm Tiếu cũng không biết trình độ của bọn họ đang ở đâu, vì vậy mấy tiết đầu cần phải làm quen một chút.

Sau vài tiết học, Lâm Tiếu và các học sinh trong lớp càng ngày càng hiểu nhau hơn, cô dần tìm được tốc độ giảng bài phù hợp và biết chỗ nào mình cần phải giảng kỹ, chỗ nào mình có thể giảng lướt qua.

Chu Tuệ Mẫn và Trần Đông Thanh tới phòng giảng dạy xem Lâm Tiếu giảng bài, sẵn tiện đến thăm các giáo viên trong phòng giảng dạy.

Thầy Triệu cười nói với Chu Tuệ Mẫn: "Tò mò Lâm Tiếu làm giáo viên sẽ như thế nào sao? Vậy tụi em cứ vào trong phòng học ngồi nghe thử một tiết đi."

Chu Tuệ Mẫn kinh ngạc nói: "Được hả thầy?"

Thầy Triệu cười ha ha nói: "Được chứ sao không, các em cứ việc ngồi ở hàng ghế cuối trong phòng học là được."

Chu Tuệ Mẫn trưng cầu ý kiến của Trần Đông Thanh: "Tớ muốn ở lại nghe một chút, cậu có muốn về nhà trước không?"

Trần Đông Thanh: "Đi chung luôn đi." Cậu ấy cũng rất tò mò về dáng vẻ làm cô giáo của Lâm Tiếu.

Vì thế Chu Tuệ Mẫn và Trần Đông Thanh ngồi ở hàng ghế cuối trong phòng học, nghe Lâm Tiếu giảng bài hết một tiết.

Sau khi tan học, Lâm Tiếu đi tới chỗ của hai người, cả ba người cùng đi đến viện nhỏ của phòng giảng dạy để nói chuyện.

Lâm Tiếu thở dài nhẹ nhõm: "Sao hai cậu không nói không rằng đã vào trong lớp ngồi thế? Làm tớ căng thẳng muốn chết."

Chu Tuệ Mẫn và Trần Đông Thanh hoàn toàn không nhìn ra Lâm Tiếu căng thẳng ở chỗ nào.

Chu Tuệ Mẫn lắc lắc cánh tay của Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, lúc cậu giảng bài rất có phong thái của một giáo viên lâu năm có kinh nghiệm phong phú, giống như chủ nhiệm tổ bộ môn vậy."

Lâm Tiếu nghe Chu Tuệ Mẫn miêu tả như vậy thì phì cười: "Làm gì đến mức đó?"

Trần Đông Thanh ở bên cạnh gật đầu, nghiêm túc nói: "Cậu giảng bài rất hay, sau khi ngồi nghe cả tiết học này, tớ tiếp thu được không ít."

Chu Tuệ Mẫn phụ họa theo: "Lâm Tiếu, tớ cảm giác rằng cậu rất thích hợp để làm giáo viên."

Lâm Tiếu vui vẻ nói: "Thật vậy sao? Tớ cũng rất muốn được trở thành giáo viên."

Lý tưởng của Lâm Tiếu càng ngày càng rõ ràng sau khi vào đại học. Trước khi vào đại học, cô không biết rõ sau này mình sẽ làm cái gì, cô chỉ muốn dành cả đời để nghiên cứu Toán học. Sau khi vào đại học, Lâm Tiếu đột nhiên phát hiện ra con đường cụ thể để thực hiện ước nguyện này của mình đó chính là cô có thể trở thành một giảng viên đại học.

Lâm Tiếu nhìn cuộc sống của thầy Phương, công việc nào cũng khiến cô cảm thấy thích thú tựa như việc giảng dạy cho sinh viên đại học, đưa nghiên cứu sinh và tiến sĩ cùng đi làm đề tài, còn có thể dành ra rất nhiều thời gian tự mình nghiên cứu Toán học.

Lâm Tiếu nghĩ rằng cuộc sống sau này của mình cũng sẽ như vậy.

Lâm Tiếu rất vui khi nghe Chu Tuệ Mẫn và Trần Đông Thanh nói mình rất hợp để làm giáo viên.

Bình Luận (0)
Comment