Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 931 - Chương 931.

Chương 931. - Chương 931. -

Buổi chiều, Chu Tuệ Mẫn và Trần Đông Thanh ở trong phòng học lắng nghe Lâm Tiếu giảng bài đến hết tiết sau đó ba người cùng nhau rời khỏi phòng giảng dạy.

Trần Đông Thanh nhìn xung quanh cổng trường một lượt, không thấy người nhà của Lâm Tiếu đến rước, liền hỏi: "Lâm Tiếu, cậu về nhà như thế nào? Mẹ cậu không đến đón cậu sao?"

Lâm Tiếu vung nắm đấm về phía Trần Đông Thanh: "Đương nhiên là tớ tự mình về nhà rồi." Bây giờ cô đã là giáo viên của phòng giảng dạy rồi, làm gì có giáo viên nào dạy xong lại để mẹ mình đến đón về nhà được cơ chứ?

Trần Đông Thanh cười: "Trước kia lúc nào cũng thấy mẹ cậu đến trước cổng trường học đón cậu về nên tớ quen rồi."

Huống chi mặc dù Lâm Tiếu đã lên đại học, trở thành giáo viên của phòng giảng dạy nhưng Trần Đông Thanh cũng sẽ không quên Lâm Tiếu vẫn còn bằng tuổi với mình, hết năm nay cô cũng chỉ mới bước qua tuổi mười sáu.

Trần Đông Thanh quay đầu nhìn Lâm Tiếu, hiện tại cậu đã cao hơn Lâm Tiếu được một khúc rồi.

"Vậy cậu sẽ tự bắt xe buýt về nhà sao?" Trần Đông Thanh suy nghĩ một chút: "Cậu định bắt xe số 6 đúng không?"

Lâm Tiếu gật đầu: "Đúng vậy."

Trần Đông Thanh: "Tốt quá, hai đứa mình đi cùng đường với nhau, tớ cũng định đi tuyến số 6 rồi đổi sang tuyến số 1."

Chu Tuệ Mẫn chạy xe đạp tới, cô ấy dắt xe đạp cùng Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đi đến trạm xe buýt, sau đó ngồi lên xe vẫy tay chào tạm biệt hai người.

Lâm Tiếu hẹn với Chu Tuệ Mẫn: "Mấy ngày nữa tụi mình cùng đến nhà sách Tân Hoa đi."

Chu Tuệ Mẫn đồng ý: "Được, nhưng phải đợi đến năm sau mới được, đầu năm tớ không thể ra ngoài được." Có rất nhiều chuyện cần phải làm để đón Tết như tổng vệ sinh nhà cửa, chuẩn bị đồ Tết, Chu Tuệ Mẫn phải phụ cha mẹ mình một tay bởi vì trước Tết là thời điểm công việc bán rau của cha mẹ cô ấy bận rộn nhất, mà nhà cô ấy cũng không muốn chuẩn bị qua loa cho có lệ để đón Tết nên mọi người trong nhà đều rất bận rộn.

Sau khi tiễn Chu Tuệ Mẫn đi, Lâm Tiếu đứng trước trạm xe buýt, tùy ý nhìn vài tuyến đường xe buýt, cô đột nhiên phát hiện ra một chuyện: "Trần Đông Thanh, cậu đừng ngồi tuyến số 6 rồi đổi sang tuyến số 1."

Lâm Tiếu biết nhà của Trần Đông Thanh ở đâu, cô chỉ vào tấm biển của trạm xe buýt nói: "Cậu ngồi tuyến số 2 rồi đổi sang tuyến số 15 thì sẽ gần hơn."

Trần Đông Thanh: "Khoảng cách cũng giống vậy thôi."

Lâm Tiếu trợn to mắt: "Dĩ nhiên là không giống rồi."

Bản đồ thành phố đã hiện ra trong đầu Lâm Tiếu, cô khua tay múa chân giữa không trung: "Đây là phòng giảng dạy, đây là nhà cậu, nếu ngồi tuyến số 6 rồi đổi sang tuyến số 1 từ phòng giảng dạy đến nhà cậu thì sẽ đi như này..."

"Nếu như ngồi tuyến số 2 rồi đổi sang tuyến số 15 thì sẽ đi như này..."

"Từ tuyến số 6 đổi sang tuyến số 1 sẽ phải đi vòng rất nhiều đường."

Trần Đông Thanh bất đắc dĩ nhìn Lâm Tiếu, cậu nên sớm tính đến chuyện mình khó mà mượn cớ được khi ở trước mặt Lâm Tiếu. Cậu thở dài, buông lỏng hai tay xuống: "Được rồi, tuyến số 6 rồi đổi sang tuyến số 1 đúng là vòng rất nhiều đường."

"Nhưng bây giờ tớ không vội về nhà nên có đi đường vòng cũng chẳng sao cả, tớ muốn ngồi chung tuyến số 6 với cậu."

Lâm Tiếu như bừng tỉnh: "Vậy thì cậu cứ việc nói thẳng ra thôi." Vừa rồi Lâm Tiếu rất bất ngờ khi nghe Trần Đông Thanh nói khoảng cách như nhau, khoảng cách chênh lệch rõ ràng như vậy, sao Trần Đông Thanh lại không biết chuyện này được cơ chứ? Hại cô còn nghĩ rằng Trần Đông Thanh trở nên ngốc nghếch rồi!

Xe buýt số sáu đã tới, chỉ còn lại một chỗ ngồi gần cửa sổ, Trần Đông Thanh bảo Lâm Tiếu ngồi đi, còn mình thì nắm tay vịn đứng cạnh cô.

"Lâm Tiếu, khi nào cậu và Chu Tuệ Mẫn đi nhà sách Tân Hoa thì rủ tớ theo với."

Lâm Tiếu gật đầu: "Được thôi, chờ Chu Tuệ Mẫn quyết định ngày đi rồi tớ sẽ gọi điện thoại báo với cậu. Mà cậu định mua sách gì vậy?"

Trần Đông Thanh nói: "Tớ cũng chưa biết nữa, chỉ muốn đến nhà sách Tân Hoa xem thử một chút thôi."

Lâm Tiếu gật đầu, cô cũng hay như vậy, dù không biết mình muốn mua sách gì thì cô cũng muốn đến nhà sách đi dạo một vòng, mỗi lần cô đến nhà sách và thư viện đều cảm thấy rất vui.

Lâm Tiếu tới trạm dừng chân trước, Trần Đông Thanh đưa cô đến cửa sau của xe buýt, vẫy tay dẫn cô xuống xe.

Lâm Tiếu cũng vươn tay về phía Trần Đông Thanh, chỉ về phía chỗ ngồi cô vừa mới ngồi khi nãy: "Cậu mau trở về chỗ ngồi đi, chỗ ngồi sắp bị người khác chiếm mất rồi."

Lâm Tiếu cảm thấy Trần Đông Thanh thật kỳ lạ, cô chỉ cần đứng dậy và đi hai bước là xuống xe, Trần Đông Thanh cần gì phải có hành động như vậy? Trần Đông Thanh học được phép lịch sự của người lớn này từ đâu vậy?

Sau đó Lâm Tiếu trơ mắt nhìn chỗ ngồi đang trống của mình bị một thanh niên trẻ tuổi chiếm mất, còn Trần Đông Thanh thì vẫn tiếp tục đứng ở cửa sau.

"Không sao, tớ cũng định xuống xe nên không cần ngồi đâu." Trần Đông Thanh để lộ nụ cười bất đắc dĩ trước ánh mắt đầy lo lắng của Lâm Tiếu.

Bình Luận (0)
Comment