"Em được nghỉ rồi!" Trước Tết Nguyên Đán, Lâm Tiếu đã hoàn thành tiết học cuối cùng của phòng giảng dạy, sau khi về nhà liền quăng cặp sách sang một bên, ngã xuống ghế sô pha duỗi người.
Lâm Dược Phi liên tục lắc đầu: "Nhìn em chả ra dáng một cô giáo chút nào." Dáng vẻ của em gái anh bây giờ y như lúc còn đi học.
Lâm Tiếu: "Chắc chắn giáo viên nào cũng thích được nghỉ hết."
Trong đầu Lâm Tiếu tưởng tượng đến dáng vẻ cô giáo Từ, cô giáo Dương, thầy Triệu và những giáo viên khác sau khi được nghỉ đông liền về nhà ném cặp sách, cô không nhịn được cười ha ha.
Lâm Tiếu đã trở thành giáo viên nhưng cô rất khó có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ mong đợi được nghỉ, không muốn đi dạy lại của các giáo viên đã từng dạy mình.
Lâm Dược Phi thấy em gái cười ngây ngô như vậy thì hỏi: "Đang cười ngây ngô cái gì đó?"
Lâm Tiếu nói suy nghĩ của mình cho anh trai nghe: "Anh, anh nghĩ khi kỳ nghỉ sắp kết thúc cô giáo Từ và cô giáo Dương có kêu rên vì không muốn khai giảng không? Buổi sáng thức dậy cũng than vãn vì chẳng muốn lên lớp hay không?"
Lâm Dược Phi: "Em cho rằng giáo viên nào cũng giống như em à." Dứt lời, Lâm Dược Phi quay đầu đi vào phòng bếp: "Anh đi xem thử chị Tiểu Vân của em ở trong phòng bếp đang bận bịu làm cái gì."
Lâm Dược Phi xoay người đi vào phòng bếp, Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: "Chắc chắn là có rồi, anh con là ông chủ của một công ty mà buổi sáng vào mùa đông cũng thường không muốn lết cái thân ra khỏi giường đó thôi."
Học sinh và nhân viên muốn được nằm mãi trên giường thì giáo viên và ông chủ chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Lâm Tiếu lập tức cười ha ha, nhân viên của công ty anh trai dĩ nhiên không biết dáng vẻ khi ở nhà của anh trai.
Mùa đông năm nay, anh trai cô và chị Tiểu Vân dọn đến nhà mới, nhưng cả hai người không nấu ăn ở đó mà tối nào cũng đều về đây ăn chung.
Bây giờ Lâm Tiếu được nếm thử bốn món ăn có bốn mùi vị khác nhau, của mẹ, của bà ngoại, của chị Tiểu Vân và của anh trai.
Mẹ, bà ngoại và chị Tiểu Vân nấu các món ăn khác nhau, mỗi món đều có chỗ ngon riêng, chỉ riêng món của anh trai thì…
Lâm Tiếu cau mày hỏi: "Mẹ ơi, đừng để anh vào bếp có được không?"
Lữ Tú Anh: "Không được, không thể để Tiểu Vân ngày nào cũng xuống bếp còn anh con thì lại ngồi chơi."
"Anh con cũng đã lập gia đình rồi thì cũng nên học nấu hai món chiên. Hơn nữa không phải anh con vẫn đang tiến bộ hơn sao?"
Lâm Tiếu: "Anh đang tiến bộ hơn ạ?"
Sự tiến bộ của anh trai đó chính là từ trứng chiên khét đen biến thành trứng chiên sống tới mãn đời, Lâm Tiếu dùng đũa chọc một cái, lòng đỏ trứng chiên lập tức chảy ra, anh trai thì cứ cứng miệng cho rằng đây là "lòng đào" mà anh cố ý tạo ra.
"Tiếu Tiếu, tranh thủ thịt thủ heo còn nóng, mau tới ăn nè."
Lâm Tiếu nghe tiếng anh trai kêu mình ở trong phòng bếp, cô liền chạy tới nhìn thấy anh trai đang đứng trước bàn cắt thịt heo. Bước chân nhảy nhót của Lâm Tiếu lập tức trở nên chần chờ.
Lâm Dược Phi nghe được tiếng bước chân của em gái chậm lại, chậm hơn nữa, từng bước từng bước đi tới đây, vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Thịt thủ heo không phải là của anh làm, là chị Tiểu Vân của em làm, anh lấy ở trong nồi ra cắt một ít."
Nghe thấy không phải là thịt thủ heo của anh trai làm, Lâm Tiếu lập tức yên tâm, cô cảm thấy mùi thịt trong không khí đột nhiên trở nên hấp dẫn đến lạ.
"Anh, em muốn miếng này." Lâm Tiếu lập tức chỉ vào miếng thịt heo nửa nạc nửa mỡ vẫn còn da ở trên bàn nói, ăn như vậy mới ngon.
Tốc độ thay đổi nét mặt của em gái nhanh đến bất ngờ, Lâm Dược Phi tức giận cầm một miếng thịt thủ heo nhét vào trong miệng của em gái, cố ý không cho em gái mình miếng thịt mà cô muốn.
"Anh trẻ con quá đi." Lâm Tiếu nhai thịt thủ heo: "Ngon quá!"
Thịt thủ heo vừa mới ra lò còn nóng hổi, bàn tay cầm lấy run run, lớp da heo hơi dính răng, mùi thơm của thịt nạc cùng độ béo ngậy của thịt mỡ hòa lẫn với nước hầm ngon đến độ Lâm Tiếu không muốn nuốt miếng đầu tiên này ngay.
"Thịt trên thớt thơm quá đi." Vẻ mặt của Lâm Tiếu đầy hưởng thụ, cô không biết tại sao khi gắp thịt ra khỏi nồi rồi để trên thớt lại thơm hơn khi được đựng vào trong đĩa, chẳng lẽ khi để trên đĩa mùi thơm của thịt sẽ bị hút đi mất?
"Dùng đũa gắp đi, đừng cầm bằng tay không." Lâm Dược Phi đánh vào mu bàn tay của em gái, sau đó anh tự mình cầm một miếng thịt thủ heo cho Thẩm Vân.
Thẩm Vân kinh ngạc nói: "Để em tự cầm là được rồi."
Lâm Dược Phi: "Cắn thử một miếng đi."
Ở ngay trước mặt Lâm Tiếu, Thẩm Vân ngượng ngùng để cho Lâm Dược Phi đút mình ăn, cô ấy vươn tay định cầm lấy nhưng Lâm Dược Phi lại né sang chỗ khác: "Em đừng đụng, chỉ cần há miệng thôi."
Thẩm Vân chần chừ nhìn Lâm Tiếu, thấy Lâm Tiếu cũng đang nhìn mình, Thẩm Vân càng thêm ngượng ngùng: "Em cũng không phải là con nít, ăn thử ở trong phòng bếp cái gì chứ..."