Cha mẹ của Chu Tuệ Mẫn cũng mua cho cô ấy một máy học tập Tiểu Bá Vương, cha mẹ cô ấy biết gia đình Lâm Tiếu mua máy tính thì nói với Chu Tuệ Mẫn: “Gia đình chúng ta không đủ điều kiện mua máy tính, con chỉ có thể sử dụng máy học tập Tiểu Bá Vương để luyện tập trước.”
Quảng cáo máy học tập Tiểu Bá Vương cũng thực sự lợi dụng điểm này, quảng cáo trực tiếp nói: “Cũng giống như tâm lí của cha mẹ, Tiểu Bá Vương cũng mong con cái thành đạt.” Nếu không đủ tiền mua một chiếc máy tính, lại không muốn con cái của mình bị bỏ lại phía sau, giá của Tiểu Bá Vương chỉ bằng một phần mười máy tính, vẫn có thể mua được.
Lâm Tiếu ngạc nhiên nói: “Cậu thực sự dùng Tiểu Bá Vương để luyện đánh máy sao?”
Chu Tuệ Mẫn gật đầu: “Ừ.” Bây giờ cô ấy đã biết cách gõ Bính Âm và Ngũ Bút, ghi nhớ rất kỹ bảng căn Ngũ Bút, đánh máy bằng Ngũ Bút nhanh hơn nhiều so với sử dụng Bính Âm.
Lâm Tiếu ngưỡng mộ nói: “Cậu thật đỉnh.” Nhà Lâm Tiếu có máy tính, nhưng cô chưa thể gõ Ngũ Âm, tốc độ gõ Bính Âm của cô cũng không nhanh. Kỳ nghỉ đông này cô muốn luyện tập đánh máy, nhưng khi anh trai nhìn thấy liền nói cô không cần phải luyện tập.
“Bây giờ lãng phí thời gian làm gì? Với sự phát triển của Internet trong tương lai, em ở trên mạng trò chuyện, theo đuổi thần tượng, cãi nhau… Cãi nhau là có tác dụng nhất, tốc độ đánh máy của em sẽ được luyện tập nhanh một cách chóng mặt.”
Lâm Tiếu nhìn anh trai một cách kỳ lạ: “Tại sao em phải cãi nhau với người khác ở trên mạng?”
Ngoài đời cô còn chưa bao giờ cãi nhau với ai, không ích lợi gì mà phải cãi nhau với những người lạ chưa từng gặp trên mạng.
Nhưng hiện tại Lâm Tiếu thật sự không có thời gian luyện đánh máy, cô tạm thời vẫn chưa cần đến kỹ năng gõ nhanh, cho nên chuyện này liền bị cô ném ra sau đầu.
Cô ngưỡng mộ nói với Chu Tuệ Mẫn: “Chắc chắn người thực sự sử dụng máy học tập Tiểu Bá Vương để luyện đánh máy rất ít, 99% người mua nhất định đều dùng để chơi game.”
Lâm Tiếu cúi đầu nhìn đĩa trò chơi điện tử trong tay, không biết trò chơi điện tử có thú vị hơn trò chơi của Tiểu bá Vương không.
Lại đi về phía trước, cửa hàng phía trước bán tai nghe, đài radio, máy nghe nhạc, còn có băng cát sét, những thứ đó Lâm Tiếu đều không cần. Đột nhiên, mắt cô dán chặt vào một thứ mà cô chưa từng thấy trước đây: “Đây là cái gì?”
“Thú cưng điện tử.” Ông chủ ngẩng đầu nhìn ba người Lâm Tiếu, thấy bọn họ đều mang bộ dạng như học sinh cấp hai, không đi cùng phụ huynh, liền tiếp tục cúi đầu: “Cái này cho trẻ con chơi.”
Trong lúc trò chuyện, có một phụ huynh đến chọn thú cưng điện tử, ông chủ ngay lập tức tiếp đón một cách nồng nhiệt, mặc kệ Lâm Tiếu và những khách hàng khác vì họ không phải là khách hàng mục tiêu.
Lâm Tiếu tò mò nhìn ông chủ chỉ cho các phu huynh cách chơi với thú cưng điện tử. Bắt đầu là nuôi một quả trứng, có rất nhiều thú cưng khác nhau có thể lựa chọn, sau khi thú cưng ra khỏi vỏ trứng, cần được cho ăn, tắm rửa, trò chơi mà vừa được chơi game vừa được chơi cùng thú cưng xem ra rất hấp dẫn.
Mặc dù có hơi ngây thơ, nhưng Lâm Tiếu biết cô sớm đã qua cái tuổi chơi với thú cưng điện tử rồi, nhưng khi cô còn nhỏ vốn cũng không có những món đồ thú vị như vậy.
Vậy bây giờ cô tự bù đắp cho chính mình, cũng không sai phải không?
Phụ huynh ở bên cạnh sau khi xem giá thì bắt đầu mặc cả, Lâm Tiếu vểnh tai lên nghe giá, cô hoàn toàn có thể mua được một cái bằng tiền tiết kiệm của mình.
Lâm Tiếu lén liếc trộm Trần Đông Thanh và Chu Tuệ Mẫn, cảm thấy ngại khi ở trước mặt bạn bè mua một con thú cưng điện tử.
Thú cưng điện tử dành cho học sinh tiểu học chơi, nếu bây giờ Lâm Tiếu mà là học sinh cấp 2 thì không cảm thấy xấu hổ mà mua nó, nhưng cô đã là sinh viên đại học rồi.
Cả Trần Đông Thanh và Chu Tuệ Mẫn đều rất tò mò về cuộc sống đại học của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu vừa rồi đã nói hai người rất nhiều điều. Trong lời kể của cô, cô hiện là một sinh viên đại học vừa độc lập lại vừa trưởng thành.
“Đi thôi.” Lâm Tiếu nói với hai người bạn của mình, cô đã quyết định rồi, đợi sau khi Trần Đông Thanh và Chu Tuệ Mẫn rời đi, cô sẽ bí mật quay lại mua.
Trần Đông Thanh liếc nhìn Lâm Tiếu: “Cậu không mua à?”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Không mua, tớ đã là sinh viên đại học rồi nhé.”
Sau khi tham quan thành phố Điện Tử, ba người lại đi thang cuốn lên tầng ba. Tầng ba là thành phố Ẩm thực mới mở, hiện tại đang rất nổi tiếng. Lâm Tiếu vừa bước vào tầng ba thì lập tức bị sốc bởi lượng người của thành phố Ẩm thực: “Nhiều người quá đi...”
Trong thành phố Ẩm thực lần lượt có các gian hàng nhỏ nối tiếp nhau, mỗi gian hàng đều tỏa ra một mùi thơm khác nhau. Lâm Tiếu nhìn xung quanh, thấy bán xiên chiên, đồ nướng, thịt hầm, cơm chiên, mì xào…