Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 936 - Chương 936.

Chương 936. - Chương 936. -

Thành phố Ẩm thực giống như một nhà ăn lớn, nhưng đồ ăn bán ở trong mỗi gian hàng đều hấp dẫn hơn nhiều so với nhà ăn, đủ loại mùi thơm nồng xộc thẳng vào trong mũi Lâm Tiếu, Lâm Tiếu không tự chủ được mà nuốt nước miếng, bụng cũng réo lên hai tiếng.

“Ăn gì đây?”

“Bọn mình tự mua đi...”

Lâm Tiếu, Trần Đông Thanh và Chu Tuệ Mẫn đứng giữa đám đông hối hả nói to lên.

Lâm Tiếu đi về phía gian hàng đồ nướng, muốn mua hai xiên mực nướng để thử trước, mực được nướng cho đến khi vàng, bên trên được quét một lớp nước sốt sền sệt, sau đó rắc mè lên, Lâm Tiếu nhìn thấy liền chảy nước miếng.

Tuy nhiên khi cô chen chúc qua đám đông để mua, ông chủ lại nói với Lâm Tiếu: “Không nhận tiền mặt, cháu phải mang tiền đến quầy bên kia để đổi lấy phiếu ăn, sau đó lại đưa phiếu ăn cho bác.”

Hóa ra còn phải đổi phiếu ăn, Lâm Tiếu lại cố gắng chen ra khỏi đám đông, nhìn thấy Trần Đông Thanh cầm phiếu ăn trên tay, đi đến: “Lâm Tiếu, ở đây không nhận tiền mặt, tớ giúp cậu đổi phiếu ăn hai mươi đồng trước, dùng không hết có thể đem đi trả lại.”

“Tớ còn định đi đổi đây.” Lâm Tiếu nhanh chóng lấy hai mươi đồng từ trong túi ra trả cho Trần Đông Thanh.

Lâm Tiếu có chút xấu hổ, Trần Đông Thanh và Chu Tuệ Mẫn cũng là lần đầu tiên đến thành phố Ẩm thực, lúc đầu hai người họ cũng không biết chuyện phải đổi phiếu ăn, nhưng hai người đã nhanh chóng chú ý đến điều này. Chỉ có bản thân quá tham ăn, mới ngửi thấy mùi thơm liền chen vào trong.

Vé ăn hai mươi đồng tương tự như phiếu ưu đãi của KFC, ở giữa có một đường chấm dài, có thể xé từng cái một, có mệnh giá hai đồng, có mệnh giá một đồng, còn có mệnh giá năm mươi hào.

Trần Đông Thanh không nhận số tiền mà Lâm Tiếu đưa: “Ăn xong chắc chắn phải đi đổi lại phiếu ăn, đến lúc đó rồi chúng ta tính tiền.”

“Lâm Tiếu, cậu và Chu Tuệ Mẫn đi mua đồ ăn trước đi, tớ ở đây giữ chỗ cho các cậu, đợi các cậu về thì tớ đi mua.”

Thành phố Ẩm thực thật sự có rất nhiều người, ngay cả chỗ trống để ngồi ăn cũng rất khó để tìm, thực sự cần phải lấy trước.

“Nếu không thì để tớ đi chiếm chỗ cho…” Chu Tuệ Mẫn nói.

“Vậy bọn mình đi nhanh rồi về.” Lâm Tiếu khoác tay Chu Tuệ Mẫn rời đi.

Lâm Tiếu mua mực nướng, gà rán và mì gạo hầm sườn heo, trở về với một khay đầy ắp, đến lượt Trần Đông Thanh đi mua đồ ăn: “Cậu nhanh đi đi.”

Chẳng mấy chốc, Chu Tuệ Mẫn cũng quay lại, cô ấy mua một phần cơm chiên, một que thịt nướng và một xâu chả viên.

Lâm Tiếu đẩy khay của mình đến trước mặt Chu Tuệ Mẫn: “Bọn mình có thể ăn cùng nhau.”

Vừa nói, cô vừa không khách khí lấy một viên chả nướng; “Thì ra chả nướng ăn ngon như thế này.”

Chu Tuệ Mẫn cũng dùng que đâm vào miếng gà rán: “Gà rán ở đây cũng được.”

Một lúc lâu sau, cuối cùng Trần Đông Thanh cũng quay lại với một cái khay, Lâm Tiếu thấy Trần Đông Thanh vậy mà thực sự lấy một phần lẩu cay, bên trên còn có một muỗng dầu ớt đỏ, ngạc nhiên nói: “Dạ dày của cậu có thể ăn được món này sao?”

Vẻ mặt Trần Đông Thanh bất đắc dĩ: “Năm cuối tiểu học thì dạ dày của tớ đã khá hơn rồi.” Thế mà Lâm Tiếu vẫn còn nhớ dạ dày cậu yếu, đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi.

Trên khay của Trần Đông Thanh đặt ba cốc nước trái cây mới ép, trước tiên cậu ấy đặt một ly trước mặt Lâm Tiếu, sau đó lại đặt một ly khác trước mặt Chu Tuệ Mẫn: “Các cậu uống đi.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: "Sao lại mời bọn tớ uống nước trái cây vậy?”

Trần Đông Thanh: “Chỉ là muốn mời các cậu thôi.”

Lâm Tiếu đặt đũa xuống: “ Không được, tớ cũng phải mời các cậu món gì đó, tớ có lương của kỳ nghỉ đông rồi.”

Trần Đông Thanh và Chu Tuệ Mẫn vẫn không kịp ngăn cô lại, Lâm Tiếu chộp lấy phiếu ăn, vội vàng chạy đi, một lúc sau, cô quay lại với một phần sườn heo chiên giòn lớn và một phần khoai tây chiên lớn: “Bọn mình cùng ăn đi.”

Chu Tuệ Mẫn nhìn nước trái cây mà Trần Đông Thanh mua trên bàn, lại nhìn hai phần sườn heo chiên giòn lớn và khoai tây chiên mà Lâm Tiếu mua: “Vậy tớ cũng mời các cậu.”

“Đừng!”

“Ăn không hết đâu.”

Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đồng thanh nói.

Khẩu phần bây giờ đã rất nhiều rồi, cuối cùng cả ba người đều ăn no căng mới húp sạch được đống thức ăn, Lâm Tiếu vừa đủ tiêu hết phiếu ăn hai mươi đồng, đứng ở quầy chờ Trần Đông Thanh và Chu Tuệ Mẫn đổi phiếu ăn còn thừa lấy tiền mặt.

Cả ba người đều hiểu rõ lý do tại sao phải đổi phiếu ăn: “Doanh thu của mỗi gian hàng ở thành phố Ẩm thực đều bị cắt bớt.”

Ăn xong, ba người đều trở về nhà.

Sau khi Lâm Tiếu vẫy tay tạm biệt Trần Đông Thanh và Chu Tuệ Mẫn, cô lén lút trở lại tầng hai của thành phố Điện tử, quay lại gian hàng bán thú cưng điện tử.

“Ông chủ, cháu mua con thú cưng điện tử màu vàng đó.” Đột nhiên, Lâm Tiếu nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở phía trước, đồng thời nghe được một âm thanh quen thuộc.

“Trần Đông Thanh, sao cậu cũng ở đây?” Lâm Tiếu kinh ngạc hỏi.

Cô nhìn con thú cưng điện tử trong tay Trần Đông Thanh, rồi lại nhìn xuống con thú cưng điện tử trong tay mình, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc, hai má đỏ bừng.

Bình Luận (0)
Comment