Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 937 - Chương 937.

Chương 937. - Chương 937. -

Tiêu rồi, mình vụng trộm chạy đi mua thú cưng điện tử cuối cùng lại bị Trần Đông Thanh bắt tại trận.

Cô đúng là miệng nhanh hơn não, sao lại gọi tên Trần Đông Thanh chứ? Đáng lẽ cô nên giả vờ không thấy cậu ấy rồi lập tức trốn đi!

Khoan đã… Trần Đông Thanh cũng muốn mua thú cưng điện tử, cả hai đều cùng mục đích nên Lâm Tiếu tự nhủ không có gì phải xấu hổ cả.

Nhiệt độ trên mặt Lâm Tiếu giảm đi một chút, cô cố gắng biểu hiện tự nhiên nhất có thể: "Trần Đông Thanh, cậu cũng muốn mua thú cưng điện tử à?"

Trần Đông Thanh vô tình gặp Lâm Tiếu, cả người cảm giác như từ trong giấc mộng đi ra nên đã vô thức nói ra những lời thật lòng: "Không phải, vừa rồi tớ thấy cậu thích nó nên muốn mua để tặng cho cậu."

Khuôn mặt của Lâm Tiếu càng đỏ hơn, hóa ra người muốn mua thú cưng điện tử chỉ có cô mà thôi.

Mặt Trần Đông Thanh cũng đỏ lên, cậu, sao cậu lại đi nói thẳng ra như vậy chứ, như vậy chắc chắn Lâm Tiếu sẽ không nhận đâu.

Trần Đông Thanh dúi tiền vào tay cho ông chủ cửa hàng, chỉ vào Lâm Tiếu nói: "Đưa thú cưng điện tử cho cậu ấy đi ạ." Sau đó lập tức chạy đi như một cơn gió, đến chỗ thang cuốn còn vội vàng bước từng bậc xuống.

Lâm Tiếu nhìn đến mức trợn mắt há hốc miệng: "Này! Trần Đông Thanh, cậu chạy đi đâu đấy?"

Ông chủ cũng gọi to: "Thằng nhóc kia, bác còn chưa đưa lại tiền thừa cho cháu đâu."

Cuối cùng ông chủ chỉ đành nhét tiền thừa và thú cưng điện tử vào tay Lâm Tiếu, cười nói: "Bác chỉ có thể đưa cho cháu thôi."

Ông chủ hiếu kỳ hỏi: "Các cháu là học sinh cấp ba à?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không phải, cháu học đại học rồi ạ."

Ông chủ kinh ngạc nói: "Học đại học á?" Rồi cười haha hai tiếng: "Bác bán nhiều thú cưng điện tử như vậy nhưng đây là lần đầu tuêb bán cho sinh viên chơi đó."

Hai má Lâm Tiếu lại nóng lên.

Trần Đông Thanh sẽ không nghĩ là cô lớn như thế rồi còn thích chơi thú cưng điện tử, nên cảm thấy mất mặt rồi mới chạy đi nhanh như vậy chứ?

Sau khi về đến nhà, Lâm Tiếu gọi điện thoại cho Trần Đông Thanh: "Trần Đông Thanh, sao hôm nay cậu không lấy tiền thừa hả, tớ trả lại cậu kiểu gì đây?"

Giọng nói của Trần Đông Thanh nghe có vẻ buồn bực: "Lần sau gặp mặt đưa cho tớ cũng được."

Lâm Tiếu: "Vậy lúc nào chúng ta gặp lại?"

Trần Đông Thanh: "Kỳ nghỉ đông này chắc cậu cũng bận nhiều việc, tớ cũng rất bận, hay là đợi đến khi nghỉ hè rồi gặp nhau nhé."

Lâm Tiếu: "Lâu thế cơ à, thôi được rồi."

Cầm tiền thừa của Trần Đông Thanh nửa năm mới có dịp trả lại, Lâm Tiếu rất lo mình sẽ quên mất chuyện này nên bèn giở cuốn sổ ghi những việc hàng ngày của mình ra, đây cũng là thói quen từ khi lên đại học của cô, lúc nào Lâm Tiếu cũng mang theo nó bên mình để ghi lại tất cả kế hoạch và việc quan trọng, có thể lật ra nhắc nhở mình bất cứ lúc nào.

Nhưng mà qua nửa năm sau cũng có thể sẽ trôi đi mất, cuối cùng cô quyết định lật quyển sổ ra, ghi luôn ở trang cuối cùng.

Ừm, thế này chắc chắn là sẽ không quên được nhỉ.

Sau nghỉ hè là có thể trả tiền thừa cho Trần Đông Thanh, thế nhưng quà mà Trần Đông Thanh đưa cho cô thì nên trả thế nào đây?

Lâm Tiếu nghĩ, quyết định đi đến tiệm sách gần Đại học Bắc Kinh chọn hai quyển sách tặng cho Trần Đông Thanh. Không chỉ tiệm sách trong Đại học Bắc Kinh phong phú, xung quanh bên ngoài Đại học Bắc Kinh cũng có rất nhiều tiệm sách, những cuốn sách trong các cửa hàng này cũng đều là loại sách mà ở bên ngoài khó có thể mua được.

Trần Đông Thanh thích đánh đàn dương cầm, vậy thì cô sẽ chọn hai cuốn sách liên quan đến âm nhạc tặng cho cậu ấy vậy.

Lâm Tiếu thỏa mãn gật đầu, cảm giác đó là cái ý kiến hay nên cũng viết ở trang cuối cùng của sổ ghi chú để nhắc nhở mình.

Lâm Tiếu lắp pin cúc áo cho thú cưng điện tử, lựa chọn đi lựa chọn lại cuối cùng lấy một chú chó con.

Chó con là một loại thú cưng điện tử hơi trừu tượng nhưng không biết sao Lâm Tiếu lại muốn chọn nó, cô cảm thấy nó trông khá giống Tiểu Hoàng.

Sau khi chọn chó con xong, ở trên màn hình lập phương của thú cưng điện tử xuất hiện một quả trứng, Lâm Tiếu nghĩ thầm tại sao chó con cũng được nở ra từ quả trứng chứ?

Lâm Tiếu bỏ qua điểm bất hợp lý này rồi ném thú cưng điện tử qua một bên, quá trình ấp trứng còn cần hai tiếng, hai tiếng sau cô mới có thể nhìn thấy chú chó con của mình.

Bình Luận (0)
Comment