Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 938 - Chương 938.

Chương 938. - Chương 938. -

Lâm Tiếu bật máy tính lên, bỏ đĩa game vừa mua hôm nay vào trong máy, dựa theo hướng dẫn mà cài đặt từng bước vào máy vi tính sau đó mở ra.

"Tiếu Tiếu, ăn cơm thôi! Mẹ gọi con xuống ăn cơm cả nửa ngày rồi, con không nghe thấy à?"

Khi thấy mẹ đẩy cửa phòng ra bước vào, Lâm Tiếu mới lấy lại tinh thần: "Ăn cơm chiều sớm như vậy sao ạ?"

Lữ Tú Anh kỳ quái nói: "Không còn sớm nữa đâu, đã sáu giờ rồi."

"Sáu giờ rồi!" Lâm Tiếu khiếp sợ nhìn về góc màn hình chỗ có đồng hồ, vậy mà nó thật sự hiển thị "18:05".

Lâm Tiếu nhớ lúc mình vừa mở trò chơi mới bốn giờ, không ngờ cô đã chơi đến hai tiếng rồi sao. Lâm Tiếu vội vã bước ra khỏi ghế, đi rửa tay rồi bước vào bàn ăn.

Lúc ăn cơm, anh trai nhìn Lâm Tiếu mấy lần: "Sao hôm nay em ít nói thế?"

Bình thường lúc ở trên bàn ăn, cái miệng Lâm Tiếu sẽ giống như một cái loa nhỏ, nhưng có vẻ hôm nay cái loa này hết pin rồi.

Lâm Tiếu mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thoáng qua anh trai sau đó tiếp tục yên lặng ăn cơm, suy nghĩ của cô còn ở trong trò chơi “Tiên Kiếm Kỳ Hiệp truyện” mà chưa thoát ra được.

Lần đầu tiên chơi kiểu trò chơi như thế này, Lâm Tiếu đã hoàn toàn chìm đắm vào nó.

"Tiên linh ở trên đảo đừng động thiên, hoa sen cô độc trong ao ngủ yên cùng mặt trăng. Mai kia mưa gió rơi xuống mặt nước, hy vọng tướng quân sẽ cảm thấy luyến tiếc và thương xót."

Lời thơ trong trò chơi rất hay, âm nhạc cũng rất hay nhưng cái làm cho Lâm Tiếu quan tâm nhất vẫn là cốt truyện của nó.

Triệu Linh Nhi có thể tìm được mẹ không? Rốt cuộc thân thế của Triệu Linh Nhi là gì đây?

Sau khi Lâm Tiếu cơm nước xong, cô để bát cơm xuống: "Anh! Hôm nay anh rửa bát giúp em nhé, hôm sau em sẽ giúp anh." Nói xong cô lập tức vội vã chạy đến trước máy tính.

Cuối cùng Lâm Dược Phi cũng hiểu ra nguyên nhân mà hôm nay em gái mình có biểu hiện khác thường như vậy, hóa ra là cô đang chơi trò chơi.

Lâm Dược Phi đứng bên cạnh máy tính nhìn vào: "À, là Tiên Kiếm Kỳ Hiệp truyện à?"

Lâm Dược Phi có chút kinh ngạc, không ngờ trò chơi này có sớm như vậy. Kiếp trước anh chưa từng chơi loại trò chơi này, có nhìn thấy trên TV nhưng nó là chuyện của vài năm nữa.

Lâm Tiếu chơi nghiêm túc như thế, mọi người trong nhà cũng không ai quấy rầy cô. Một lát sau, Lữ Tú Anh bưng một đĩa hoa quả cắt gọn đặt ở bên cạnh máy tính nhưng Lâm Tiếu cũng không ăn hoa quả, mãi đến lúc mẹ tới giục cô đi ngủ thì mới chú ý tới đĩa hoa quả vẫn còn nguyên.

"Sao vẫn chưa ăn à, để mẹ cắt vào tủ lạnh. Mai con phải ăn đấy." Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu chơi xong đột nhiên cảm thấy hơi đói bụng giống như lúc vừa thi xong vậy, không ngờ chơi game cũng tiêu hao năng lượng nhiều vậy.

"Không cần đâu ạ, con ăn luôn đây." Lâm Tiếu một hơi ăn hết hoa quả mà mẹ cắt, Tiểu Hoàng nghe được âm thanh ăn trái cây của Lâm Tiếu thì lập tức chạy tới, Lâm Tiếu cầm hai miếng đút cho nó.

Đánh răng xong tắm rửa xong, Lâm Tiếu sấy khô tóc nằm ở trên giường, lại bỗng nhiên nhớ tới thú cưng điện tử, cô vội chạy ra bàn, cầm thú cưng điện tử chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay lên, nhìn thấy một phần mộ nho nhỏ ở trên màn hình nhỏ.

“Haizz…” Lâm Tiếu thở dài một hơi, đây là lần đầu tiên cô nuôi thú cưng điện tử mà lại quên mất giai đoạn thoát xác của thú cưng, vô tình để nó chết đi.

Lâm Tiếu ấn vào phím muốn nuôi lại một con nữa nhưng do dự một chút lại buông xuống.

Thôi, cô sẽ đợi sau khi chơi thật nhuần nhuyễn “Tiên Kiếm Kỳ Hiệp truyện” rồi mới nuôi thú cưng vậy.

Chính vì vậy kỳ nghỉ đông của Lâm Tiếu trở nên rất phong phú bận rộn, mặc dù cô không đi du lịch, nhưng cũng đã làm cô giáo ở phòng giảng dạy hơn mười ngày, hoàn thành số sách mà đàn anh Lý Tông Khải giao cho, qua ải thứ nhất của trò chơi “Tiên Kiếm Kỳ Hiệp truyện”. Sau hai lần ấp trứng thú cưng điện tử thất bại, cuối cùng cũng nuôi thành công một chú chim nhỏ!

Trong kỳ nghỉ đông này, mẹ cô cũng hoàn thành một việc lớn đó là lấy được bằng lái xe, sau khi lấy được bằng, anh trai ngày nào cũng giục mẹ lái xe ra ngoài.

"Lấy được bằng lái xong không thể để không được, mẹ phải trực tiếp lái xe luôn thì mới có thể thuận tay. Nếu bây giờ mẹ không dám đi thì về sau cũng không dám đi nữa đâu. Mẹ thi bằng lái cũng chẳng có tác dụng gì, nó chỉ là một tờ giấy mà thôi." Lâm Dược Phi nói, mẹ phí nhiều công sức thi bằng lái như vậy, không thể để không được.

Thế là Lữ Tú Anh lại cắn răng lái xe lên đường.

Bình Luận (0)
Comment