Lâm Tiếu rất muốn ngồi xe mẹ lái nhưng mẹ lại không chịu lái xe chở cô.
Mẹ không chịu chở ai cả: "Mẹ lái xe để luyện tập một chút, nếu chở các con mẹ lại càng hồi hộp."
Vẻ mặt Lâm Dược Phi bất đắc dĩ: "Mẹ, tốc độ của mẹ còn không bằng xe đạp đâu, có cái gì mà hồi hộp."
Người chở Lâm Tiếu đi học vào học kỳ mới tất nhiên vẫn là anh trai lái xe chở trên đường cao tốc.
Lữ Tú Anh tự động viên mình: "Sang năm, sang năm mẹ cũng có thể lái được trên cao tốc."
Lâm Tiếu vừa tới trường đã có một tin cực tốt, Lâm Tiếu chính là người đứng đầu lớp thanh thiếu niên trong kì thi cuối học kì 1 năm nhất.
Bốn người trong ký túc xá Lâm Tiếu cũng đều có thành tích không tệ, tất cả đều xếp ở nửa trên danh sách lớp thanh thiếu niên.
Khai giảng học kỳ mới, chủ nhiệm lớp tập trung tất cả học sinh để mở một cuộc họp lớp. Nội dung buổi họp lớp chủ yếu là khuyên mọi người cần chăm chỉ học tập, nếu như ở việc học hoặc sinh hoạt gặp khó khăn gì thì nhất định phải kịp thời thông báo cho thầy cô và nhà trường, không nên cậy mạnh và cũng không nên trốn tránh vấn đề.
Họp lớp kết thúc, trên đường trở về ký túc xá, các bạn học cũng đều thảo luận về nội dung của cuộc họp lớp này.
Mặc dù thầy giáo không nói rõ ràng nhưng trong lòng mọi người đều hiểu.
Châu Tinh nói: "Buổi họp lớp này được mở chắc là vì việc của Tạ Tuấn Lương."
Học kỳ trước Tạ Tuấn Lương vẫn luôn chép bài của Lâm Tiếu, sau khi Lâm Tiếu từ chối cho cậu ấy mượn bài tập thì cậu ấy lại chuyển sang mượn của những bạn học khác. Đêm khuya còn lén bật đèn pin đọc tiểu thuyết, ban ngày khi đi học lại nằm gục trên bàn đi ngủ.
Cứ như vậy qua một học kỳ, thành tích thi cuối kỳ dĩ nhiên là tệ. Học kỳ đầu tiên bị nợ bốn môn, trường học bất đắc phải đuổi học.
Chuyện như vậy xảy ra ở ngay cạnh mình, các bạn học đều cảm thấy lo lắng.
"Tạ Tuấn Lương bị như vậy cũng thật đáng tiếc nhỉ."
"Không biết về sau cậu ấy sẽ như thế nào."
"Chắc là thi đại học lại một lần nữa đó."
"Kiểm tra trên đại học dù có khó cũng không vất vả bằng thi đại học, thà cố gắng học tập ở đại học thật tốt còn hơn."
Nhưng mọi người cũng chỉ bàn tán một lúc rồi lại mau chóng quên đi sự việc của Tạ Tuấn Lương, dù sao họ cũng còn phải lo chuyện học tập sinh hoạt của mình.
Lâm Tiếu cầm nhiệm vụ đã hoàn thành trong kì nghỉ đông của mình đi tìm đàn anh Lý Tông Khải để "Giao nhiệm vụ".
Lý Tông Khải cầm tập tài liệu dày cộp mà Lâm Tiếu đưa cho mình, lật xem vài trang, quả thực rất bất ngờ, lập tức cầm vở đi tìm thầy Phương.
Sản phẩm của Lâm Tiếu nộp lên hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của thầy Phương và các đàn anh đàn chị.
Lý Tông Khải kinh ngạc nói: "Nếu biết đàn em làm tốt như vậy thì lúc giao nhiệm vụ cũng không cần sắp xếp làm cùng nhau."
Việc mà anh ấy giao cho Lâm Tiếu, anh ấy và Trương Bội Trân cũng làm, chỉ là không ngờ kết quả của Lâm Tiếu không thua kém bọn họ chút nào, thậm chí có nhiều chỗ còn xuất sắc hơn.
Thầy Phương cũng rất kinh ngạc, nhìn kỹ hai lần mới cảm khái nói: "Đúng là một hạt giống tốt."
"Tông Khải, hồi em học đại học, trình độ của em có được như này không." Thầy Phương nhớ lại thời thiếu niên của học sinh mà mình đắc ý là như thế nào.
Lý Tông Khải hổ thẹn lắc đầu: "Không có ạ, trình độ năm nhất của em còn kém xa."
Cuối cùng Lý Tông Khải cũng hiểu ra vì sao thầy Phương lại muốn dẫn dắt một cô sinh viên chưa tốt nghiệp, tiền đồ của đàn em sau này quả thực rất tươi sáng.
"Tông Khải à, sau này khi giao nhiệm vụ cho em ấy thì không cần nương tay nữa đâu, cứ theo tiêu chuẩn nghiên cứu sinh tiến sĩ giống các em mà giao nhé."
Thầy Phương rất muốn xem thử giới hạn của Lâm Tiếu là ở đâu.
Một học sinh như vậy nên được bồi dưỡng thật tốt.
"Lâm Tiếu, em chuẩn bị một chút nhé, tháng sau ra ngoài họp cùng thầy." Thầy Phương muốn Lâm Tiếu chuẩn bị sẵn sàng để đưa cô ra ngoài cọ xát công việc một chút.
Tin tức Lâm Tiếu được đi dự hội thảo cùng thầy Phương lan truyền trong một phạm vi nhỏ ở trường, làm cho không ít người kinh ngạc.
Lần hội thảo này thầy Phương không mang theo nghiên cứu sinh, cũng không mang theo tiến sĩ sinh mà lại mang theo một sinh viên chưa tốt nghiệp như Lâm Tiếu.