Cuộc sống đại học của Lâm Tiếu dường như bị nhấn nút tăng tốc, một nút tăng tốc từ sinh viên năm nhất đến trạng thái nửa nghiên cứu sinh.
Một nửa thời gian của cô sống như một sinh viên đại học, một nửa còn lại sống như một nghiên cứu sinh.
Trong thời gian làm sinh viên đại học, Lâm Tiếu đi học, đến căng tin, đến thư viện với bạn cùng phòng.
Trong thời gian làm nghiên cứu sinh, Lâm Tiếu đi theo thầy Phương tới nơi khác tổ chức hội nghị học tập. Mỗi tuần, Lâm Tiếu đều phải tham gia cùng với tổ nghiên cứu sinh của thầy Phương. Khi thầy Phương giao nhiệm vụ cho nghiên cứu sinh đều sẽ chia cho Lâm Tiếu một phần.
Lâm Tiếu có một chỗ ngồi riêng trong văn phòng làm việc của nhóm người toàn nghiên cứu sinh và tiến sĩ của thầy Phương.
Tuy rằng trong phòng bây giờ rất chật chội nhưng thầy Phương vẫn để cho học sinh của mình chen chúc một chút, cố nhét thêm một cái bàn vào văn phòng cho Lâm Tiếu ngồi.
Các đàn anh, đàn chị là nghiên cứu sinh và tiến sĩ đều rất chào đón Lâm Tiếu đến. Thầy Phương dẫn dắt Lâm Tiếu giống như dẫn dắt một nghiên cứu sinh, việc nghiên cứu sinh nên làm thì Lâm Tiếu cũng không thể lười biếng. Các đàn anh, đàn chị đã coi Lâm Tiếu là đàn em của mình từ lâu.
Sau khi Lâm Tiếu có chỗ ngồi riêng của mình, lập tức chuyển một phần đống sách vở sắp chất kín trong phòng ký túc xá đến chỗ ngồi trong văn phòng.
Trường đại học không có phòng học và chỗ ngồi cố định, mỗi một môn sẽ thay đổi một lớp học khác, điều này làm cho Lâm Tiếu rất không quen. Trong ký túc xá, mỗi người chỉ có một cái bàn, không đủ để đặt số sách càng ngày càng tăng của Lâm Tiếu.
Bây giờ đã có chỗ ngồi riêng của mình, cuối cùng thì phiền não của Lâm Tiếu đã được giải quyết.
Mỗi lần Lâm Tiếu đến văn phòng nghiên cứu sinh của thầy Phương học tập, giống như trở lại phòng thi đấu thời trung học, có một loại cảm giác vừa quen thuộc vừa yên tâm.
Bạn cùng phòng cũng rất hâm mộ Lâm Tiếu: "Sau này trước kỳ thi cuối kỳ, cậu sẽ không cần vất vả chiếm chỗ ngồi ở phòng tự học nữa."
Tòa nhà giảng dạy của Đại học Bắc Kinh luôn rất chật chội, bởi vì có một số tòa nhà trong khuôn viên trường có tuổi đời rất xưa, được công nhận là những kiến trúc lịch sử, không thể phá hủy và xây dựng lại.
Vì vậy, cho dù đó là văn phòng của tiến sĩ và nghiên cứu sinh hay là lớp tự học cho sinh viên đại học thì không gian cũng đều rất chật. Bình thường thì cũng được nhưng trước khi đến đợt thi cuối kỳ, học sinh phải đi ôn tập, một chỗ trong phòng tự học và thư viện đều rất khó tìm, muốn có một chỗ ngồi phải đi chiếm chỗ từ sớm.
Trước đợt thi cuối học kỳ trước, bốn người trong ký túc xá Lâm Tiếu thay phiên nhau chiếm chỗ ngồi, mùa đông trời sáng muộn, thật sự là đội trăng đội sao ra ngoài.
Người phương Bắc như Lâm Tiếu còn có thể thích ứng với nhiệt độ mùa đông ở Bắc Kinh. Trong bốn người ở ký túc xá, nhà Châu Tinh gần phía Nam nhất bị đông lạnh đến phát khóc. Trong bóng đêm mông lung mang theo gió lạnh thấu xương đi chiếm chỗ ngồi, khăn quàng cổ thật dày cũng không đỡ được gió lạnh thổi vào cổ.
Sau này Lâm Tiếu có chỗ ngồi riêng của mình, không cần phải chịu tội này nữa.
Cả ba người bạn cùng phòng đều rất ghen tị.
Châu Tinh nói: “Ôi, vậy sau này trước đợt thi cuối kỳ, ba người chúng ta lại phải luân phiên chiếm chỗ rồi.”
Tôn Nhã Bình nói: “Vốn dĩ Lâm Tiếu cũng góp vui cùng chúng ta.”
Lúc trước bốn người thay phiên nhau dậy sớm chiếm chỗ ngồi, Lâm Tiếu rất tích cực tham gia. Nhưng trong lòng các bạn cùng phòng đều hiểu rõ, Lâm Tiếu không cần cố ý ôn tập trước đợt thi cuối kỳ.
Ba người bạn cùng phòng phát hiện, Lâm Tiếu ngồi ở bên cạnh các cô ấy không hề ôn tập môn thi. Thay vào đó, cô đọc sách của riêng mình, tự học các nội dung khác.
Mấu chốt là, Lâm Tiếu không cần ôn thi cuối kỳ cũng đứng thứ nhất.
Thật sự là không thể không phục.
Ba người bạn cùng phòng hâm mộ Lâm Tiếu có chỗ ngồi riêng nhưng cũng chỉ là hơi hâm mộ thôi. Các cô đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu như các cô giống như Lâm Tiếu, vừa hoàn thành nhiệm vụ học tập của sinh viên đại học lại vừa phải gánh vác nhiệm vụ bổ sung của một nghiên cứu sinh, chỉ sợ rằng các cô sẽ rất khó để ý được.
Học kỳ này, Lâm Tiếu và thầy Phương biên soạn sách giáo khoa mới. Những quyển sách cần đọc chuyển vào trong phòng ký túc xá từng xấp, từng xấp. Vở viết và giấy nháp cũng đầy từng xấp, từng xấp.
Sự siêng năng, tính kỷ luật và hiệu quả siêu cao của Lâm Tiếu lọt vào mắt bạn cùng phòng.
Đáng giận nhất chính là, Lâm Tiếu lại không hề cảm thấy mình cần cù, cũng không cố ý tự kỷ luật, mà là cô tận hưởng tất cả những điều đó.
Lâm Tiếu bị bạn cùng phòng khen đến ngại, cô lắc đầu: "Tớ đi theo thầy Phương học tập, cũng phải bỏ đi một số việc của đại học.”
Ví dụ như Lâm Tiếu không tham gia câu lạc bộ sinh viên đại học.
Trong học kỳ trước, các câu lạc bộ chiêu mộ tân sinh viên diễn ra vô cùng sôi nổi, hơn trăm câu lạc bộ của trường đại học cùng nhau tranh giành tân sinh viên.
Mỗi ngày Lâm Tiếu đều đi qua khu vực tam giác[1] nhìn một cái, cô rất thích những tấm poster tuyên truyền của mấy câu lạc bộ đó.
[1] Khu vực tam giác: là khu vực trung tâm của khuôn viên Đại học Bắc Kinh, nằm ở phía nam của Giảng đường trăm năm của Đại học Bắc Kinh, nổi tiếng là nơi tập trung nhiều hoạt động của sinh viên.
Nhưng cuối cùng Lâm Tiếu vẫn rời khỏi khu vực tam giác với hai tay trống rỗng, một câu lạc bộ cô cũng không tham gia.