Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 949 - Chương 949.

Chương 949. - Chương 949. -

Bạch Huyên và Trương Quân Nhã kinh ngạc mở to hai mắt, Dư Chiêu Chiêu nhìn thấy ánh mắt của đám bạn mình, cô ấy ngại ngùng cười: "Không có gì khoa trương lắm đâu, mẹ tớ hiện đang nghe theo lời khuyên của bác sĩ, trồng hoa chăm cỏ, bớt nhúng tay vào cuộc sống của tớ."

Nhưng điều khiến Dư Chiêu Chiêu tự tin nhất là học phí đại học và phí ăn ở đều do cha mẹ cô ấy trả, còn tiền sinh hoạt hàng tháng là do cô ấy tự kiếm.

Chi phí sinh hoạt của Dư Chiêu Chiêu khoảng ba trăm đồng mỗi tháng, kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông cô ấy làm gia sư có thể kiếm được một số tiền kha khá, sau khi khai giảng cô ấy cũng đi làm gia sư.

"Cái cảm giác tự mình kiếm tiền tự mình tiêu thật sự rất tuyệt." Dư Chiêu Chiêu đẩy xe đẩy siêu thị, lấy một bì snack Lãng Vị Tiên, một bì bánh gạo Vượng Vượng Tiên Bối, ném tất cả vào xe đẩy.

"Nói các cậu nghe, hôm nay tớ đến siêu thị là để tiêu tiền tự mình kiếm ra."

Mục tiêu tiếp theo của Dư Chiêu Chiêu là kiếm đủ tiền để tự mua quần áo mới cho mình: “Như vậy thì tớ không cần phải đi dạo phố mua sắm quần áo với mẹ và dì cả của tớ nữa.”

Đi dạo phố mua quần áo với người lớn, Dư Chiêu Chiêu không cách nào vừa lòng với cái thẩm mỹ của người lớn, rất nhiều bộ quần áo mà cô ấy cảm thấy nó rất đẹp nhưng người lớn lại cảm thấy nó không đẹp thế là cô ấy chẳng có cách nào mua được nó cả.

Dư Chiêu Chiêu vui vẻ nói: "Tiền tớ làm gia sư trong một giờ đã được tăng gấp đôi rồi đó."

Bởi vì việc dạy thêm của Dư Chiêu Chiêu thật sự đã cải thiện thành tích của học sinh nên "khách hàng cũ" đã chủ động giới thiệu "khách hàng mới" cho cô ấy, thời gian của Dư Chiêu Chiêu đã xếp kín lịch, cô ấy cảm thấy rằng số tiền mà mình kiếm đề mua quần áo cho bản thân chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Lâm Tiếu nhìn thấy Dư Chiêu Chiêu mặt mày hớn hở, thắc mắc hỏi: "Không phải cậu ghét nhất là làm giáo viên sao?"

Dư Chiêu Chiêu ngại ngùng cười: "Thật ra cũng không phải."

Ban đầu cô ấy chống cự kịch liệt thật ra là vì mẹ cô ấy. Sau khi thực sự trải nghiệm cái cảm giác làm gia sư, Dư Chiêu Chiêu cảm thấy rất vui với việc mình làm, giúp học sinh của mình cải thiện điểm số là một việc rất có cảm giác thành tựu.

Năm người Lâm Tiếu tổng cộng đẩy một xe đẩy siêu thị, chiếc xe đẩy rất nhanh đã được chất đầy những đồ ăn vặt mà họ muốn mua. Siêu thị có hai tầng, lên tầng trên xuống tầng dưới tổng cộng họ đã phải đi hết vài vòng thang cuốn.

Sau khi đẩy được xe đẩy lên thang cuốn, ngay lập tức xe đẩy sẽ bị băng chuyền bên dưới giữ chặt, cho dù buông tay ra thì cũng sẽ không bị trượt.

"Woa!" Lâm Tiếu kinh ngạc ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn kỹ kết cấu của băng chuyền với bánh xe đẩy, cô vừa nhìn là liền hiểu chúng đã bị kẹt như thế nào.

Mặc dù nguyên lý rất đơn giản, nhưng chi tiết này vẫn khiến Lâm Tiếu cảm thấy rất tiện lợi và tài tình.

Quá trình thanh toán trong siêu thị cũng rất mới lạ với Lâm Tiếu, cô và các bạn tự mình thanh toán các đồ ăn vặt mà mình đã mua rồi sau đó ai về nhà nấy.

Sau khi trở về nhà ăn tối, Lâm Tiếu đã kể với mẹ, anh trai và chị Tiểu Vân về "Cuộc phiêu lưu ở siêu thị" của mình.

"Siêu thị thật sự rất vui ạ."

Lâm Tiếu hào hứng nói về nguyên cái bức tường kính của siêu thị, khi đẩy xe đẩy lên thang cuốn thì nó sẽ bị kẹt lại, còn có cách sắp xếp sản phẩm trong siêu thị .

“Con phát hiện ra những thứ mà mọi người mua nhiều nhất trong siêu thị là đồ ăn, nhưng tất cả đồ ăn đều được xếp trên tầng hai của siêu thị.”

“Mọi người phải đẩy xe đẩy đi qua tầng một mới lên được nơi bán đồ ăn ở tầng hai, tính tiền cũng ở tầng một, khách hàng lại phải đi xuống tầng dưới một lần nữa.”

"Tới tới lui lui tầng một hai lần như thế này, rất nhiều người nhìn thấy những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày ở tầng một, cũng mua thêm một ít."

Lâm Tiếu cảm thấy sự sắp xếp như này của siêu thị thật sự rất thông minh.

Những gì mà em gái nói, tất nhiên đối với Lâm Dược Phi chẳng có gì mới mẻ, anh nói với vẻ mặt bất lực: "Em học Đại học Bắc Kinh cơ mà, sao trông em như chưa từng nhìn thấy cảnh đời vậy?"

Thẩm Vân rất hứng thú với những gì mà Lâm Tiếu nói, đặc biệt là cách sắp xếp hàng hóa trong siêu thị, điều này đã truyền rất nhiều cảm hứng cho cô ấy: "Chị cũng đi đến siêu thị xem như nào."

Học hỏi một chút về cách bài bố trong siêu thị rồi áp dụng vào cửa hàng Nam Bắc của mình.

Lâm Dược Phi nghe Thẩm Vân muốn đi, anh vội nói: “Đợi đến ngày nghỉ anh sẽ đi chung với em.”

Lâm Tiếu lườm anh trai mình một cái, cô khen siêu thị thì anh trai tỏ vẻ khinh thường, còn chị Tiểu Vân khen siêu thị thì anh trai lại nóng lòng muốn đi chung với chị ấy.

Lâm Tiếu nắm lấy cánh tay của mẹ cô: "Anh trai đi với chị Tiểu Vân, con sẽ đi với mẹ."

Lữ Tú Anh bật cười ha ha: “Được.”

Bình Luận (0)
Comment