Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 948 - Chương 948.

Chương 948. - Chương 948. -

Đi dạo siêu thị chung với Lâm Tiếu có Chu Tuệ Mẫn, Dư Chiêu Chiêu, Bạch Huyên và Trương Quân Nhã.

Hôm nay là sàn diễn của tụi con gái.

Thật ra, ban đầu Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn còn tính rủ thêm Triệu Hiểu Long và Phương Kính Phàm, nhưng cả Bạch Huyên và Trương Quân Nhã đều nói rằng cha mẹ họ không cho phép họ ra ngoài chơi với con trai, nếu như có con trai thì họ không thể đi được.

Vì vậy, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn quyết định không gọi tụi con trai, khẳng định Bạch Huyên và Trương Quân Nhã quan trọng hơn, tụi con trai có thể hẹn lần sau.

"Đã lên đại học rồi mà cha mẹ các cậu vẫn không cho phép các cậu qua lại với con trai à?" Chu Tuệ Mẫn tò mò hỏi.

Trương Quân Nhã lắc đầu như cái trống lắc: "Tất nhiên là không rồi, cha mẹ tớ nói rồi, trước khi tốt nghiệp đại học thì tớ không được phép yêu đương."

Bạch Huyên thở dài một hơi: "Còn cha mẹ tớ thì lại sợ bóng sợ gió."

Sau khi chuyện "yêu sớm" của cô ấy và Lý Triển Bằng ở thời cấp hai bị cha mẹ cô ấy phát hiện, cha mẹ cô ấy vẫn luôn cảnh giác với việc yêu sớm của cô ấy. Lệnh cấm của cha mẹ Bạch Huyên là đợi cô ấy đến hai mươi tuổi, sau hai mươi tuổi thì cô ấy mới được phép yêu đương.

"Thật ra bây giờ nghĩ lại, hồi đó tớ với Lý Triển Bằng cũng không tính là yêu đương, lúc đó cứ nghĩ bản thân mình thứ gì cũng hiểu nhưng thật ra chẳng hiểu gì cả."

Ngay cả nắm tay mà Bạch Huyên với Lý Triển Bằng còn chưa từng nắm bao giờ, mỗi ngày hai người đều trao đổi cuốn sổ cho nhau, người này viết cho người kia một đống văn vẻ, người kia lại viết lại cho người này một đống văn vẻ.

Bây giờ nghĩ lại Bạch Huyên còn muốn bật cười: "Thật ra, rất nhiều lời buồn nôn không phải do tớ viết đâu, là do tớ tìm trong sách ra đó, đọc cuốn tiểu thuyết này thấy những câu nói trong đó nói trúng tâm trạng của tớ thì tớ liền chép nó ra, xem cuốn tạp chí kia lại cảm thấy nhân vật chính trong đó chẳng phải là bản thân tớ sao, thế là tớ bèn gom góp lại chép hết vào trong cuốn sổ."

Lúc đầu khi Bạch Huyên "thất tình", cô ấy vô cùng đau lòng, cảm thấy tấm chân tình mà mình dành cho Lý Triển Bằng lại bị cậu ấy hèn nhát làm cho cô ấy thất vọng.

Bây giờ nhìn lại, thật ra “tấm chân tình” của mình chỉ là là sự khao khát của các cô gái mới lớn về những câu nói màu hồng hay một tình yêu được diễn tả bằng lời mà thôi. Cô ấy viết thư cho Lý Triển Bằng hay Trương Triển Bằng, Vương Triển Bằng thật ra đều không quan trọng.

Nếu Bạch Huyên có thể nhận ra những chuyện này ngay từ đầu thì cô ấy chỉ cần trực tiếp tìm một người bạn qua thư hoặc tự mình viết nhật ký là được rồi, cũng sẽ không bị cha mẹ cô ấy quản chặt chẽ nhiều năm như vậy.

“Không lẽ cha mẹ cậu cho phép cậu yêu đương rồi à?” Bạch Huyên và Trương Quân Nhã tò mò nhìn Chu Tuệ Mẫn - người vừa hỏi câu hỏi này. Chu Tuệ Mẫn và Lâm Tiếu bằng tuổi nhau, cả hai người đều nhỏ tuổi hơn họ.

Không ngờ Chu Tuệ Mẫn vậy mà thật sự gật đầu: "Đúng vậy."

"Mẹ tớ nói hình như khi mẹ tớ ở độ tuổi này thì đã qua lại với cha tớ rồi."

Nguyên văn lời của mẹ Chu Tuệ Mẫn là: "Cha của con lúc đó vừa cao vừa gầy, ông ấy còn biết lái máy kéo, hay ra vẻ lắm, các cô gái ở những ngôi làng xung quanh đều lén lút nhìn trộm ông ấy, nếu như mẹ không ra tay sớm thì bây giờ ông ấy không phải là cha của con rồi."

Tuy nhiên, mẹ của Chu Tuệ Mẫn cũng dặn dò cô ấy: “Lên đại học có thể yêu đương, có thể trò chuyện, nắm tay hay làm cái gì cũng được nhưng con là con gái, tuyệt đối không được làm điều ngu ngốc để cho bản thân mình chịu thiệt thòi.”

Trước khi vào đại học, mẹ của Chu Tuệ Mẫn đã giải thích kỹ cho cô ấy những kiến ​​thức mơ hồ về phương diện này, để Chu Tuệ Mẫn hiểu ý nghĩa của “chịu thiệt” và “làm điều ngu ngốc” là gì.

Thật ra, Chu Tuệ Mẫn đã biết chuyện này từ lâu rồi, là Lâm Tiếu đã lén lút nói cho cô ấy biết.

Lâm Tiếu giải thích rõ ràng hơn nhiều so với mẹ cô ấy, nếu như cô ấy không tiếp thu kiến thức từ Lâm Tiếu trước, Chu Tuệ Mẫn thật sự không hiểu những gì mà mẹ cô ấy nói, những gì mà mẹ cô ấy nói thật sự rất trừu tượng.

Nhưng tư duy cởi mở của cha mẹ Chu Tuệ Mẫn đã làm cho Bạch Huyên và Trương Quân Nhã ngưỡng mộ không ngớt rồi.

"Cha mẹ cậu thật tốt mà."

"Cha mẹ cậu thật sự rất tốt."

Thực ra, Bạch Huyên và Trương Quân Nhã cũng không vội yêu đương nhưng cứ bị cha mẹ giám sát chặt chẽ như này thật sự rất phiền.

"Lâm Tiếu, nhà của cậu thì sao?"

"Còn Dư Chiêu Chiêu nữa?"

Dư Chiêu Chiêu ung dung lắc đầu: "Tớ không có quan tâm đến họ đâu, cuộc đời của tớ phải do tự tớ tự mình quyết định."

Bình Luận (0)
Comment