Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 947 - Chương 947.

Chương 947. - Chương 947. -

Cuối năm học mới của Lâm Tiếu, Dư Chiêu Chiêu lại một lần nữa đi vào phòng thi đại học.

Lúc này đây, Dư Chiêu Chiêu thi đỗ vào đại học mình yêu thích theo ước nguyện, được tuyển vào chuyên ngành mà mình mong muốn.

Dư Chiêu Chiêu muốn gặp mặt Lâm Tiếu, nhưng kỳ nghỉ hè này Lâm Tiếu phải ở lại đại học viết luận văn.

Lâm Dược Phi không hiểu vì sao luận văn của em gái nhất định phải viết ở trường đại học: "Em chuyển tất cả những cuốn sách em phải dùng về nhà, viết ở nhà không phải được rồi à?"

"Nhà chúng ta không có bút, không có giấy, hay là không có bàn hả?"

Lâm Tiếu: "Anh à, anh không hiểu đâu."

Cô viết luận văn phải thường xuyên gặp thầy Phương, mỗi lần viết một bản thảo đều phải đưa cho thầy Phương xem. Ở lại trường đại học, thiếu sách gì có thể đến thư viện mượn bất cứ lúc nào, còn có rất nhiều đàn anh, đàn chị cũng không về nhà, có vấn đề gì cũng có thể thảo luận với nhau. Ở trong đại học viết luận văn sẽ có không khí hơn.

Lâm Dược Phi: "Kỳ nghỉ hè mà em ở lại đại học, chắc là nhà ăn đóng cửa nhỉ?"

Lâm Tiếu: "Không đâu, sinh viên ở lại trường đại học vào kỳ nghỉ hè cũng nhiều mà."

Lâm Dược Phi không có cách nào khác, chỉ có thể mặc kệ em gái ở lại trường học.

Tuy nhiên, kỳ nghỉ hè này có một tin tốt. Sách giáo khoa mà Lâm Tiếu và thầy Phương biên soạn chính thức xuất bản. Lâm Dược Phi vốn tưởng rằng trong sách giáo khoa chỉ có tên thầy Phương nhưng không ngờ thầy Phương cũng ghi thêm cả tên sinh viên của mình.

Tuy rằng tên của Lâm Tiếu ghi ở cuối cùng nhưng Lâm Dược Phi vẫn mua một lèo mấy chục quyển sách. Chỉ ước là cứ gặp ai lại chỉ vào bìa sách giáo khoa đại học, cho người ta xem hai chữ "Lâm Tiếu" in trên đó.

Trên giá sách trong phòng làm việc của Lâm Dược Phi vốn đều là một ít sách trang trí mặt ngoài do Tiểu Hứa chuyển từng hàng thêm vào giá sách. Bây giờ những quyển sách khác đều dời sang bên cạnh, để lại ô trống dễ thấy nhất, tất cả đều bày sách mà em gái và thấy Phương cùng biên soạn.

Lữ Tú Anh cũng không khác Lâm Dược Phi là mấy, sau khi chuyển vào nhà mới, Lữ Tú Anh cũng quen biết một số hàng xóm mới.

Lữ Tú Anh trò chuyện với hàng xóm mới, nói một lúc là nói đến Lâm Tiếu: "Ôi chao! Con cái có bản lĩnh cũng không tốt, quá bận rộn, quá mệt mỏi."

"Không phải sao! Kỳ nghỉ hè này con bé lại ở lại trường đại học, theo giáo viên viết luận văn."

"Những sinh viên đại học khác không cần viết luận văn, đi học, thi xong là có thể nghỉ về nhà. Giáo viên của Tiếu Tiếu nói, con bé hoàn toàn có trình độ của một nghiên cứu sinh, không thể dùng tiêu chuẩn của sinh viên đại học để đánh giá con bé, phải dùng tiêu chuẩn nghiên cứu sinh để đánh giá, thậm chí còn phải dùng tiêu chuẩn cao hơn."

"Ở trường đại học, thầy Phương yêu cầu con bé phải gửi ít nhất hai bài luận văn, còn phải là tạp chí hàng đầu gì đó."

“Cũng đã một học kỳ không gặp rồi, tôi nói là con không về nhà cũng không sao, mẹ sẽ đến thăm con. Bây giờ tôi lái xe được rồi, đã lái được xe trên cao tốc rồi.”

"Con bé bảo không được, không cho tôi đi thăm, nói là không muốn bị quấy rầy."

Lữ Tú Anh dứt lời, hàng xóm đưa tay chỉ vào khóe miệng bà.

Lữ Tú Anh đưa tay sờ: "Sao thế? Khóe miệng tôi dính gì à?"

Hàng xóm: “Không phải, tôi muốn bà sờ một chút, khóe miệng bà sắp cong lên trời rồi.”

Lữ Tú Anh không nhịn được cười ha ha, cười một lúc rồi nói: "Tôi nói đều là sự thật. Tiếu Tiếu có bản lĩnh như vậy, tôi thật sự vui vẻ cho con bé. Nhưng con bé giương cánh bay cao, người nhà cũng thật sự nhớ mong con bé."

Kỳ nghỉ đông đại học năm thứ ba, Lâm Tiếu về nhà ăn tết. Cuối cùng cô cũng gặp được Dư Chiêu Chiêu đã trở thành sinh viên đại học. Lâm Tiếu và các bạn hẹn nhau về trường trung học thăm các thầy các cô. Ở cổng trường, cô nhìn thấy Dư Chiêu Chiêu thì chợt ngây người: "Chiêu Chiêu.”

Dáng vẻ phấn chấn của Dư Chiêu Chiêu làm cho cô nhớ tới dáng vẻ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy ở trường trung học cơ sở của mình. Đã nhiều năm rồi cô không nhìn thấy ánh mắt Dư Chiêu Chiêu sáng như vậy.

Dư Chiêu Chiêu đưa tay kéo cánh tay Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, thành phố chúng ta vừa mở siêu thị, cậu đã từng đi qua chưa?"

Lâm Tiếu lắc đầu: “Tớ chưa đi.”

Dư Chiêu Chiêu: "Chúng ta đi dạo cùng nhau một chút đi."

Trước Tết Nguyên đán năm nay, siêu thị đầu tiên trong thành phố khai trương, mọi người đều đi xem và tham gia vui vẻ.

Lâm Tiếu và các bạn cùng lớp hẹn ngày đầu tiên đi siêu thị, về nhà kể với mẹ.

Hai ngày nay Lữ Tú Anh luôn nghe những người xung quanh nói về việc khai trương siêu thị đầu tiên của thành phố, bà nghe nói là: "Trực tiếp đẩy xe đẩy nhỏ ở trong siêu thị rồi lấy đồ, không cần trả tiền."

Lữ Tú Anh khiếp sợ hỏi Lâm Tiếu: "Đồ đạc trong siêu thị thật sự không cần trả tiền à?"

Lâm Tiếu vừa nghe đã biết mẹ hiểu lầm: "Đương nhiên không phải. Chỉ là không cần mua một món tiền trả một lần. Ở trong siêu thị, đẩy xe đẩy có thể tùy tiện lấy đồ, lúc ra khỏi cửa siêu thị thì mới thanh toán cùng nhau."

Lữ Tú Anh chợt hiểu ra: "Mẹ biết ngay làm gì có ở đâu có chuyện tốt cho không."

Lâm Tiếu đã nghe nói qua mô hình siêu thị từ lâu, Bắc Kinh cũng đã có siêu thị khai trương rồi nhưng Lâm Tiếu rất ít khi ra khỏi cổng trường nên còn chưa đi dạo qua.

Cô cho rằng mình biết siêu thị như thế nào, lúc đi siêu thị sẽ không quá kinh ngạc.

Ngày đầu tiên, Lâm Tiếu và các bạn cùng lớp đi tới cửa siêu thị. Một bức tường thủy tinh đột nhiên đập vào mắt. Bên trong tường kính là thang cuốn thật dài, trên thang cuốn đứng đầy người, gần như mỗi người đều có một cái xe đẩy.

Lâm Tiếu há hốc miệng: "Wow!"

Bình Luận (0)
Comment