Mỗi lần Lâm Tiếu gọi điện thoại cho anh trai đều có thể nghe được tin tức mới nhất của Dư Chiêu Chiêu.
Dư Chiêu Chiêu trở lại trường trung học số một, được xếp vào lớp mười hai, bắt đầu học lại theo lớp mười hai.
Mẹ của Dư Chiêu Chiêu thì nghỉ việc không lương, ở nhà chữa bệnh và nghỉ ngơi. Dì cả của Dư Chiêu Chiêu định kỳ đưa em gái đến bệnh viện ở Bắc Kinh tái khám.
Dư Chiêu Chiêu không còn ở nhà nữa, cô ấy ở trường trung học số một. Cuối tuần khi về nhà, dì cả đều ở bên cô ấy, tránh cho Dư Chiêu Chiêu và mẹ gặp nhau một mình.
Đối với Dư Chiêu Chiêu mà nói, mẹ là "nguồn áp lực" của cô ấy.
Đối với việc mẹ Dư Chiêu Chiêu đang bị bệnh, trước khi bà ấy nghĩ được rằng con gái mình không phải là tác phẩm của mình, bà ấy không thể khống chế con gái sao chép và sống cuộc sống của chính mình thì ở chung với con gái cũng không có lợi cho bệnh tình của bà ấy.
Dì cả của Dư Chiêu Chiêu như sấm rền gió cuốn, vừa dẫn em gái đi khám bệnh lại vừa chăm sóc cháu gái đang học lại lớp mười hai.
"Trong nhà có thể coi như cũng còn có một người có ích." Lâm Dược Phi cảm khái nói.
Lâm Tiếu kỳ lạ nói: "Cha của Dư Chiêu Chiêu thì sao ạ?"
Lâm Dược Phi nói: "Cha của Dư Chiêu Chiêu không khác gì cậu của chúng ta cả."
Lâm Tiếu vừa nghe đã hiểu. Thì ra cha của Dư Chiêu Chiêu là người như vậy, trong nhà có ông ta hay không thì vẫn thế.
Lâm Dược Phi dặn dò em gái: "Em đừng nói lung tung trước mặt bạn học, mặc kệ cha mẹ em ấy là người như thế nào thì họ vẫn là cha mẹ em ấy."
Lâm Tiếu không phục: "Nhưng cha mẹ cậu ấy hoàn toàn không gánh vác trách nhiệm của người làm cha mẹ."
Lâm Dược Phi chỉ có thể đổi một góc độ khác nói với em gái: "Sau này công ty của anh nhận công trình, cũng không tránh khỏi tiếp xúc với cha của Dư Chiêu Chiêu."
Cha của Dư Chiêu Chiêu làm việc ở thành phố, năm đó tin tức trong thành phố muốn xây dựng tiểu khu thương mại đầu tiên là do Lâm Tiếu nghe được từ miệng Dư Chiêu Chiêu.
Lúc trước Lâm Dược Phi còn chưa biết cha của Dư Chiêu Chiêu nhưng sau khi nhận công trình thì tự nhiên quen biết. Có mối quan hệ bạn học giữa Lâm Tiếu và Dư Chiêu Chiêu, Lâm Dược Phi và cha Dư Chiêu Chiêu lại có thêm đề tài.
Nhưng sau này không thể dùng được đề tài này nữa. Lâm Tiếu được cử đi học ở Bắc Đại, Dư Chiêu Chiêu trở lại học lại trung học cho nên chênh lệch của hai người bây giờ trở nên lớn hơn. Nếu còn nói đến đề tài này thì không phải là kéo quan hệ, mà là kéo thù hận.
Trong gia đình, cha của Dư Chiêu Chiêu không đáng tin cậy nhưng trong đơn vị vẫn rất có tiền đồ phát triển. Lâm Dược Phi có thể xác định rằng, năng lực của cha Dư Chiêu Chiêu không thành vấn đề, chỉ là trong chuyện con gái và vợ thì ông ta không làm được. Nói trắng ra chính là không để tâm.
"Nếu không phải em nhờ anh thì anh sẽ không nhúng tay vào chuyện riêng của nhà người khác đâu." Lâm Dược Phi nói với em gái mình.
Anh thấy cô gái nhỏ Dư Chiêu Chiêu này rất đáng thương. Quan trọng nhất là, nếu Tiếu Tiếu không giúp được Dư Chiêu Chiêu thì nhất định sẽ rất áy náy nên Lâm Dược Phi mới ra tay giúp đỡ.
"Bây giờ chuyện đã được giải quyết, em cũng đừng nói lung tung." Lâm Dược Phi nói với em gái.
Lâm Tiếu thở dài: "Em biết rồi, em sẽ không kéo chân anh."
Thế giới của người lớn thật phức tạp mà.
Anh trai dùng hết sức ủng hộ việc học tập của mình thì chắc chắn bản thân mình cũng sẽ không để cho sự nghiệp của anh trai chậm lại.
Sóng gió Dư Chiêu Chiêu thi đại học bị đổi nguyện vọng chấm dứt. Ba người bạn cùng phòng của Lâm Tiếu hết lần này đến lần khác nghe tin tức truyền đến giống như xem một bộ phim truyền hình vậy.
Cuối cùng Dư Chiêu Chiêu được như ý nguyện trở lại trường trung học để học, ba người bạn cùng phòng của Lâm Tiếu đều cảm thấy vui vẻ thay Dư Chiêu Chiêu.
Châu Tinh nói: "Lâm Tiếu, bạn học của cậu thật dũng cảm."
Tôn Nhã Bình cũng gật đầu nói: "Nếu là tớ, chưa chắc tớ đã có dũng khí như Dư Chiêu Chiêu."
"Học lại một năm lớp mười hai, chẳng may lần thi đại học sau không bằng lần này thì phải làm sao?" Tuy đại học Dư Chiêu Chiêu được nhận vào không phải trường cô ấy muốn theo nhưng dù sao cũng không phải trường kém.
Lâm Tiếu: "Cho dù lần sau thi đại học còn tệ hơn lần này thì đó cũng là do Dư Chiêu Chiêu tự mình chọn."
Lâm Tiếu có thể hiểu được, đối với Dư Chiêu Chiêu thì điều quan trọng đã không phải là đại học tốt hay kém, mà là quyền lựa chọn của mình, được làm chủ quyền lợi của mình.
Lý Phương Khiết gật đầu: "Đúng vậy, cho dù không học đại học thì cũng không nuốt trôi cục tức này."
Châu Tinh lại có suy nghĩ khác: “Dù vậy cũng không cần phải mạo hiểm cả tương lai của mình chỉ để tham gia một canh bạc.”
"Hy vọng lần sau Dư Chiêu Chiêu thi đại học có thể như ý nguyện, thi đỗ đại học mà mình muốn." Châu Tinh nói.
Lâm Tiếu và ba người bạn cùng phòng đều mong chờ Dư Chiêu Chiêu có thể thi đỗ đại học mình thích.
Kỳ nghỉ đông về nhà, Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, hòm thư của chúng ta có một lá thư của con.”
Lâm Tiếu kinh ngạc nói: "Ai gửi thư cho con vậy?"
Lữ Tú Anh: "Mẹ không biết, trên phong bì không viết. Nó đã được gửi đến một tháng trước, đặt trên giá sách của con ấy."
Lâm Tiếu lập tức chạy đến phòng sách, liếc mắt một cái đã thấy được một phong thư màu trắng, cô đưa tay xé mở.
"Lâm Tiếu, tớ vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn cậu và người nhà cậu nhưng dù là nói trực tiếp hay gọi điện thoại, tớ đều nói không nên lời."
Thế mà lại là thư của Dư Chiêu Chiêu gửi tới.
Lâm Tiếu đọc xong nhanh như gió, cô ngạc nhiên vì Dư Chiêu Chiêu lại biết ơn cô sâu đậm như vậy, cô càng kinh ngạc hơn là nỗi đau khổ lúc ấy của Dư Chiêu Chiêu sâu hơn nhiều so với Lâm Tiếu suy nghĩ.
Lâm Tiếu cảm thấy mình chỉ giúp bạn học một việc nhỏ nhưng trong thư Dư Chiêu Chiêu viết tới, Lâm Tiếu như đưa tay kéo cô ấy đang lung lay sắp đổ bên vách núi.
"Bây giờ tớ muốn tập trung vào việc học, chờ đến kỳ thi tuyển sinh đại học, chúng ta sẽ gặp lại nhau… Cậu mãi mãi là bạn của tớ, Dư Chiêu Chiêu."
Lâm Tiếu cẩn thận gấp giấy viết thư, bỏ lại vào trong phong bì, kiễng mũi chân kẹp vào một quyển sách bìa da cứng mình thích nhất.