Lâm Tiếu nằm trong bóng đêm nửa giờ, Dư Chiêu Chiêu bên cạnh vẫn rất yên tĩnh. Lâm Tiếu đoán là Dư Chiêu Chiêu đã ngủ thiếp đi nên chậm rì rì chuẩn bị xuống giường. Đột nhiên bên tai cô vang lên giọng nói: "Lâm Tiếu, cậu muốn đi đâu vậy?"
Lâm Tiếu hoảng sợ: "Cậu vẫn chưa ngủ à?"
Dư Chiêu Chiêu: “Vẫn chưa.”
Lâm Tiếu: “Tớ đi vệ sinh.”
Dư Chiêu Chiêu ngồi dậy: "Tớ đi với cậu, tớ cũng muốn đi vệ sinh.”
Dư Chiêu Chiêu đi vệ sinh với Lâm Tiếu xong, sau đó lại trở lại ký túc xá. Lâm Tiếu phát hiện, vậy mà Dư Chiêu Chiêu lại đang đề phòng mình.
Dư Chiêu Chiêu lo lắng cô gọi điện thoại để "mật báo" cho cha mẹ cô ấy.
Lâm Tiếu đương nhiên sẽ không mật báo… Dư Chiêu Chiêu nhìn rất bất an…
Giống như một con chim nhỏ hoảng sợ, trời đất bao la nhưng không có chỗ cho nó dung thân.
Lâm Tiếu nằm trên giường, chú ý lắng nghe âm thanh của Dư Chiêu Chiêu, phát hiện Dư Chiêu Chiêu thật sự vẫn không ngủ. Xem ra đêm nay không có cơ hội gọi điện thoại, Lâm Tiếu nhắm mắt lại, trong không khí oi bức, rất nhanh cô đã ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Lâm Tiếu xoay người một cái, nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy Dư Chiêu Chiêu cũng lăn qua lộn lại vài cái.
Dư Chiêu Chiêu vẫn còn chưa ngủ sao? Lâm Tiếu mơ màng nghĩ ngợi, giờ chắc là nửa đêm rồi.
Đại khái là trong lòng có chuyện nên tờ mờ sáng, Lâm Tiếu đã tỉnh. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót líu lo. Lâm Tiếu rón rén xuống giường, sau khi phát hiện Dư Chiêu Chiêu không bị đánh thức, cô cầm thẻ IC chạy xuống lầu.
"Tút… tút… tút… Alo!"
Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của anh trai, Lâm Tiếu sốt ruột gọi: “Anh!”
Lâm Dược Phi nhìn thoáng qua thời gian, mới năm giờ sáng. Năm giờ sáng đã nhận được điện thoại của em gái, Lâm Dược Phi lập tức bị dọa sợ tới mức tỉnh táo.
"Tiếu Tiếu, em bị làm sao? Bị bệnh hay bị thương?"
Lâm Tiếu vội vàng nói: "Em không sao!"
Lâm Dược Phi: "Thật sự không sao chứ?"
Lâm Tiếu: "Em thật sự không sao."
Lâm Dược Phi thở phào nhẹ nhõm, sau đó tức giận nói: "Không sao thì em gọi điện thoại lúc năm giờ sáng làm gì? Gọi hồn à?"
Lâm Tiếu: "Em không sao, nhưng người khác thì có chuyện."
Lâm Tiếu bảo anh trai hứa trước: "Anh phải hứa không được bán đứng em, tiếp theo, trước khi anh có bất kỳ hành động gì thì tất cả đều phải có sự cho phép của em."
Năm giờ sáng Lâm Dược Phi không có kiên nhẫn cùng chơi móc tay: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.”
Lâm Tiếu biết là anh trai đã đồng ý. Tuy rằng anh trai thường xuyên không đáng tin nhưng về mặt này vẫn rất đáng tin. Lâm Tiếu nói ngắn gọn với anh trai về chuyện của Dư Chiêu Chiêu.
Sau khi Lâm Dược Phi nghe xong, câu đầu tiên nói không phải là tiếp theo phải làm như thế nào, mà là hỏi: "Có phải Dư Chiêu Chiêu bị bệnh hay không?"
Lâm Tiếu không hiểu lắm: "Hả?"
Lâm Dược Phi: "Trầm cảm."
"Anh nghe em tả thì thấy Dư Chiêu Chiêu rất giống bị trầm cảm." Vào thập niên chín mươi, trong nước còn chưa đối mặt với căn bệnh trầm cảm này nhưng kiếp trước Lâm Dược Phi đã gặp qua mấy thanh thiếu niên từng bị trầm cảm. Anh cảm thấy trạng thái của Dư Chiêu Chiêu vô cùng giống.
"Đây không phải là chuyện một đứa trẻ như em có thể giải quyết, để anh làm đi." Lâm Dược Phi nói.
Lâm Tiếu vội vàng nhắc nhở anh trai: "Anh trai, anh không được mật báo đâu đấy."
Lâm Dược Phi: “Biết rồi, anh không nói với cha mẹ Dư Chiêu Chiêu, nói với họ cũng vô dụng.”
Lâm Dược Phi rất xem thường cha mẹ Dư Chiêu Chiêu, mẹ là người cuồng khống chế, cha là người hồ đồ. Một đứa nhỏ ngoan ngoãn lại bị tra tấn thành dáng vẻ này.
"Nhà em ấy chắc vẫn có người đáng tin cậy chứ?"
Lâm Dược Phi hỏi thăm một vòng, rất nhanh đã hỏi thăm rõ ràng được người thân trong nhà Dư Chiêu Chiêu. Ngày hôm sau, Dư Chiêu Chiêu nhận được điện thoại của dì cả. Lâm Tiếu không biết dì cả nói gì ở bên kia điện thoại nhưng nói xong Dư Chiêu Chiêu bắt đầu gào khóc.
Ngày thứ ba, dì cả của Dư Chiêu Chiêu đến Bắc Kinh, đón Dư Chiêu Chiêu từ ký túc xá Lâm Tiếu đi.
Dì cả của Dư Chiêu Chiêu nói với bốn người Lâm Tiếu: "Gây thêm phiền toái cho các cháu rồi."
Lâm Tiếu cùng các bạn cùng phòng vội vàng xua tay nói không sao.
Lâm Tiếu lo lắng nhìn Dư Chiêu Chiêu: "Cậu có việc gì thì phải gọi cho tớ nhé."
Lâm Tiếu đến đại học, anh trai tặng cho Lâm tiếu chiếc máy BP cũ của mình.
Dư Chiêu Chiêu gật đầu, đi theo dì cả rời đi: "Tớ cũng phải ở lại Bắc Kinh thêm vài ngày nữa."
Hiện tại, bệnh trầm cảm vẫn phải đi khám ở bệnh viện lớn của thành phố. Dì cả của Dư Chiêu Chiêu chuẩn bị đưa Dư Chiêu Chiêu đi khám bệnh tại bệnh viện lớn ở Bắc Kinh.
Qua thêm một tuần, Lâm Tiếu nhận được tin tức mới nhất. Dì cả đưa Dư Chiêu Chiêu đi khám bác sĩ, bác sĩ nghe xong bệnh tình thì đề nghị mẹ Dư Chiêu Chiêu cũng đến kiểm tra.
Kết quả kiểm tra cuối cùng cho thấy Dư Chiêu Chiêu bị trầm cảm nhẹ, mẹ của Dư Chiêu Chiêu bị trầm cảm lo âu nặng. Bệnh tình của mẹ Dư Chiêu Chiêu nghiêm trọng hơn cô ấy rất nhiều.