Lâm Tiếu không phán xét cách làm của Dư Chiêu Chiêu, cô chỉ dùng cách liệt kê để bày ra cho Dư Chiêu Chiêu mấy cách làm tiếp theo.
"Ngoại trừ trốn tránh, cậu cũng có thể chủ động đối mặt." Lâm Tiếu nói với Dư Chiêu Chiêu.
"Tớ không dám..." Nước mắt Dư Chiêu Chiêu tuồn ra ào ạt.
Cô ấy biết trốn tránh là hèn nhát nhưng cô ấy thật sự không có can đảm để đối mặt.
"Tớ biết mình mất tích hai tuần, chắc chắn cha mẹ mình sẽ phát điên…" Nhưng cô ấy chỉ có thể ép bản thân không nghĩ đến chuyện này: "Nhưng nếu tớ không trốn, tớ cảm thấy mình sẽ bị họ ép đến điên."
Hoặc là cha mẹ điên, hoặc là tự mình điên, dù sao thì nhất định sẽ có một bên phát điên.
Lâm Tiếu há miệng ra rồi ngậm lại, cô vốn muốn nhắc nhở Dư Chiêu Chiêu là, nếu cô ấy mất tích hai tuần, có lẽ cha mẹ cô ấy sẽ không sốt ruột cả hai tuần. Trước tiên, cha mẹ cô ấy sẽ nghĩ đến bạn học của Dư Chiêu Chiêu ở Bắc Kinh, ở ký túc xá đại học như Lâm Tiếu nhất định là nơi bị tìm kiếm vòng đầu tiên.
Nhưng Lâm Tiếu nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc suy sụp của Dư Chiêu Chiêu thì cảm thấy bây giờ vẫn chưa nên nhắc nhở cô ấy về điểm này.
Lâm Tiếu đưa một miếng giấy ăn cho Dư Chiêu Chiêu. Dư Chiêu Chiêu cúi đầu vùi mặt vào giấy ăn, một lát sau mới ngừng rơi nước mắt.
Lâm Tiếu vội vàng dời đi sự chú ý của Dư Chiêu Chiêu: "Cậu ăn tối chưa, cậu có đói không?"
Dư Chiêu Chiêu lắc đầu, cả ngày hôm nay cô ấy đã không ăn cơm nhưng cô ấy không cảm thấy đói chút nào.
"Thế sao được?" Lâm Tiếu nhíu mày: "Chúng ta cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm nhé? Hay là để tớ gọi cơm về cho cậu ăn nhé?"
Dư Chiêu Chiêu lắc đầu, cô ấy thật sự không muốn ăn.
Bạn cùng phòng của Lâm Tiếu đang chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm, thấy thế thì nói: "Lâm Tiếu, cậu ở ký túc xá cùng bạn của cậu đi, chúng tớ mua cơm về cho hai cậu."
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Dư Chiêu Chiêu, ngay cả đám Châu Tinh cũng cảm thấy không yên tâm để cô ấy ở lại ký túc xá một mình.
"Thịt kho khoai tây, cà chua chiên trứng, cơm." Lâm Tiếu cũng không hỏi Dư Chiêu Chiêu muốn ăn cái gì, vì bây giờ chắc chắn cô ấy không nói nổi thành lời. Lâm Tiếu nói ngay: "Cho chúng tớ hai phần giống nhau đi. Nếu như không có thì tùy tiện gọi hai món là được."
Lâm Tiếu đưa hộp cơm bằng thép không gỉ của mình cho Châu Tinh, sau đó lại mượn của Châu Tinh một cái nữa.
Sau khi các bạn cùng phòng trở về ký túc xá, Lâm Tiếu ăn hết đồ ăn gọi về còn Dư Chiêu Chiêu chỉ ăn một nửa.
"Để tớ giúp cậu đi rửa hộp cơm." Dư Chiêu Chiêu cầm hai hộp cơm đến phòng để nước, mở vòi nước rửa ào ào.
Lâm Tiếu đứng bên cạnh, nhìn thấy Dư Chiêu Chiêu rửa hộp cơm lại bắt đầu ngẩn người, không ngừng lặp đi lặp lại động tác rửa sạch một cách máy móc, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.
"Dư Chiêu Chiêu, cậu đang khóc cái gì vậy?" Lâm Tiếu tắt vòi nước, lấy đi hộp cơm từ trong tay Dư Chiêu Chiêu.
Dư Chiêu Chiêu chợt tỉnh lại, đưa tay lau hai má mình. Vậy mà thật sự sờ thấy một mảng nước mắt.
"Tớ… tớ không biết…" Dư Chiêu Chiêu mờ mịt nói. Nếu như không phải Lâm Tiếu nhắc nhở, cô ấy hoàn toàn không ý thức được mình đang khóc.
Lâm Tiếu nhíu chặt mày, trạng thái của Dư Chiêu Chiêu trông thật sự rất kém.
"Chiêu Chiêu, cậu đã ra quyết định, kiên quyết không đi gặp mẹ cậu vì đã thay đổi nguyện vọng của cậu, cho dù là bởi vậy mà đối mặt với chiến tranh gia đình. Cậu tin rằng cuối cùng cậu sẽ thắng, học lại một năm, sau đó thi lại kỳ thi tuyển sinh đại học, đúng không?"
Dư Chiêu Chiêu gật đầu, không ngừng lặp lại lời lâm Tiếu nói: "Cuối cùng tớ sẽ thắng, tớ sẽ thắng."
Dư Chiêu Chiêu cố gắng tưởng tượng đến việc tham gia kỳ thi đại học một lần nữa, tiến vào trường đại học mà mình thích, học chuyên ngành mà mình thích. Nhưng mà dù tưởng tượng như vậy thì vẫn không thể nào khiến cô ấy vui vẻ.
Cô ấy dường như đã mất đi khả năng vui vẻ.
Lâm Tiếu nắm lấy tay Dư Chiêu Chiêu: "Tớ sẽ giúp cậu, không để cha mẹ cậu đánh cậu."
Buổi tối, Lâm Tiếu và Dư Chiêu Chiêu chen chúc ngủ trên một chiếc giường. Lâm Tiếu để ý nói với Dư Chiêu Chiêu: "Nửa đêm tớ hay đi vệ sinh, cậu ngủ trong, tớ ngủ bên ngoài.”
Hai người Lâm Tiếu và Dư Chiêu Chiêu đều rất gầy, chen chúc trên một cái giường ngủ cũng không khó khăn lắm, chỉ là Lâm Tiếu cảm thấy hơi nóng, chiếc quạt ọp ẹp trên nóc nhà toàn thổi đến gió nóng.
Ký túc xá tắt đèn, Lâm Tiếu lặng lẽ nhắm mắt ở trong bóng đêm, muốn đợi đến khi Dư Chiêu Chiêu ngủ thì vụng trộm chạy ra ngoài gọi điện thoại bằng thẻ IC. Gọi điện thoại bằng thẻ IC không cần ra khỏi ký túc xá, trong đại sảnh tầng một ký túc xá có điện thoại bằng thẻ IC.
Tuy rằng Lâm Tiếu vẫn thể hiện vô cùng bình tĩnh ở trước mặt Dư Chiêu Chiêu, luôn an ủi Dư Chiêu Chiêu nhưng Lâm Tiếu cũng không bình tĩnh như cô biểu hiện ra.
Tiếp theo phải làm như thế nào mới có thể giúp được Dư Chiêu Chiêu đây? Cô muốn gọi điện thoại cầu cứu anh trai mình!