Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 943 - Chương 943.

Chương 943. - Chương 943. -

"Hả… Mẹ cậu đã sửa nguyện vọng của cậu á?" Lời nói của Dư Chiêu Chiêu khiến Lâm Tiếu thật lâu vẫn không hồi phục tinh thần: "Sao mẹ cậu có thể thay đổi nguyện vọng của cậu?"

"Ý tớ là, mẹ cậu làm như thế nào được vậy?" Lâm Tiếu hỏi.

Dư Chiêu Chiêu cười nhạt: "Bà ấy vừa là mẹ tớ, vừa là giáo viên của trường Trung học số một, muốn thay đổi nguyện vọng của tớ còn chẳng cần tốn sức.”

Lâm Tiếu trợn mắt há mồm: "Điền nguyện vọng trong kỳ thi đại học có kẽ hở à?"

Dư Chiêu Chiêu: "Có kẽ hở thì sao chứ?" Lúc cô ấy phát hiện nguyện vọng của mình bị sửa thì tất cả cũng đã muộn rồi.

Lâm Tiếu: "Vậy tiếp theo cậu định làm gì?"

Dư Chiêu Chiêu đã nghĩ qua rồi: "Hôm nay là ngày cuối cùng tân sinh viên đại học đến báo danh, tớ đã bỏ lỡ thời gian báo danh rồi. Tớ không báo danh thì sẽ không học đại học, chỉ có thể trở về ôn thi lại."

Dư Chiêu Chiêu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhất định mẹ cô ấy sẽ mắng cô ấy, còn rất có thể sẽ đánh cô. Nhưng sau chiến tranh trong gia đình, bà ấy chỉ có thể đồng ý cho cô ấy đi học lại.

"Cuối cùng mẹ tớ sẽ phải đồng ý cho con gái mình đi học lại, bà ấy không thể chấp nhận con gái mình chỉ tốt nghiệp trung học phổ thông, bà ấy sẽ cảm thấy mất mặt chết được." Dư Chiêu Chiêu nói.

Về phần bị đánh bị mắng, bây giờ Dư Chiêu Chiêu chỉ có thể nhịn. Cô ấy chưa đủ tuổi và không kiếm ra tiền nên không có cách nào khác. Mỗi ngày, Dư Chiêu Chiêu đều chờ đợi đến ngày mình trưởng thành. Sau khi trưởng thành, nhất định cô ấy phải tự mình kiếm tiền, cao chạy xa bay, không bao giờ làm con rối bị giật dây của mẹ mình nữa.

Lâm Tiếu lắc đầu, chỉ ra lỗ hổng trong kế hoạch của Dư Chiêu Chiêu.

"Không được! Trường đại học phát hiện cậu không báo danh nhất định sẽ liên lạc với cha mẹ cậu."

Lâm Tiếu đã là sinh viên năm hai nên hiểu rõ đại học hơn Dư Chiêu Chiêu: "Thật ra hàng năm đều có tân sinh viên đến báo danh muộn, đại học không cứng nhắc đến mức sinh viên bỏ lỡ thời gian trên thư nhập học thì sẽ không cho sinh viên báo danh."

Nhà trường sẽ liên hệ với phụ huynh ngay sau khi phát hiện sinh viên không nộp đơn vào trường, thông qua tất cả phương thức liên lạc để tiến hành liên hệ.

Trừ khi mãi vẫn không thể liên lạc được, sinh viên bỏ lỡ thời gian nhập học trong một thời gian dài, thì các trường đại học mới hủy bỏ việc nhập học của sinh viên.

Các trường có thể gia hạn được thêm một ngày hai ngày, hoặc thậm chí một tuần hai tuần.

Lâm Tiếu nói với Dư Chiêu Chiêu: "Có lẽ ngày mai sẽ có giáo viên gọi điện thoại đến nhà cậu, cậu để lại số điện thoại nào?"

Dư Chiêu Chiêu ngơ ngác nhìn Lâm Tiếu: "Thế à? Tớ, tớ để lại số điện thoại trong nhà, cả điện thoại trong phòng làm việc của mẹ tớ nữa."

Số điện thoại cô ấy để lại nhất định có thể liên lạc được. Ngày mai mẹ cô ấy sẽ biết cô ấy không nộp đơn vào trường, chắc chắn sẽ giết đến đây ngay lập tức.

Dư Chiêu Chiêu mất nhiều công sức để kéo dài thời gian báo danh. Lúc tiễn cha mẹ đi, cô ấy còn cho rằng mình đã an toàn, lại không ngờ kế hoạch của mình lại có lỗ hổng lớn như vậy.

"Lâm Tiếu, rốt cuộc ở đại học sẽ được gia hạn thời gian là bao lâu? Một tuần hay hai tuần?"

"Nếu như tớ trốn được hai tuần thì có phải sẽ không còn cách nào báo danh không? Chỉ cần tớ trốn được hai tuần, để mẹ không tìm được tớ, vậy thì tớ sẽ thành công đúng không?"

Dư Chiêu Chiêu nhìn về phía Lâm Tiếu giống như đang nhìn cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình vậy.

"Lâm Tiếu, cậu có thể giữ tớ hai tuần không?" Dư Chiêu Chiêu nắm lấy cánh tay Lâm Tiếu.

Hôm nay trước khi tới tìm Lâm Tiếu, dọc theo đường đi, cô ấy đã tìm qua mấy khách sạn. Nhưng khách sạn chính quy phải đăng ký bằng chứng minh thư, không cho phép một đứa trẻ vị thành niên như Dư Chiêu Chiêu ở lại. Còn loại khách sạn nhỏ không chính quy thì Dư Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy đã sợ, không dám ở một mình.

Tuy rằng trong tay Dư Chiêu Chiêu có tiền học phí đại học, tiền sách vở, tiền sinh hoạt. Dư Chiêu Chiêu không đi báo danh thì đương nhiên cũng không nộp học phí, thế nhưng cô ấy lại không có chỗ ở.

Lâm Tiếu không đành lòng nhìn ánh mắt Dư Chiêu Chiêu nhưng cũng không có cách nào đồng ý.

"Tớ phải bàn bạc với bạn cùng phòng đã." Đây là ký túc xá bốn người, không phải ký túc xá của một mình cô.

"Hơn nữa hai tuần lâu lắm, dì quản lý nhất định sẽ phát hiện ra." Đến lúc đó Lâm Tiếu vẫn phải khai báo Dư Chiêu Chiêu ở lại phòng mình có thân phận gì.

“Chiêu Chiêu, cậu định mất tích hai tuần, trước khi hoàn toàn mất đi khả năng nhập học, cậu muốn để phụ huynh của cậu không tìm được cậu à?" Lâm Tiếu hỏi.

Bình Luận (0)
Comment