Phương Kính Phàm không giành được xuất cử đi học nên còn phải tham gia kỳ thi đại học. Lúc Lâm Tiếu nghỉ đông, cô nghe Triệu Hiểu Long nói Phương Kính Phàm mỗi ngày đều kêu rên, vừa kêu rên vừa điên cuồng học tập, cố gắng học thêm mấy môn điểm thấp của mình.
Lâm Tiếu lo lắng thay cho Phương Kính Phàm, một học sinh học lệch môn như Phương Kính Phàm, cử đi học chắc chắn là lối thoát tốt nhất. Nhưng hết lần này tới lần khác cậu đi thi đấu lại phát huy thất thường, chỉ có thể phải đi thi đại học.
Cũng phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học như vậy còn có Dư Chiêu Chiêu. Bởi vì thành tích thi đấu của Dư Chiêu Chiêu bình thường, sau khi cân nhắc hy vọng đoạt giải không lớn thì từ năm lớp mười một, cô ấy đã bắt đầu chuyên chú ôn thi đại học.
Tháng bảy năm nay, Lâm Tiếu có không ít bạn học trung học phổ thông phải vào trường thi đại học.
Ngày Lâm Tiếu về nhà nghỉ hè cũng vừa đúng vào ngày các bạn cùng lớp của cô vào trường thi.
Mẹ ngồi xe anh trai đến đón Lâm Tiếu về nhà, nói với Lâm Tiếu: “Chờ các bạn của con thi đại học xong sẽ rảnh, kỳ nghỉ hè này con có thể đi chơi cùng các bạn một chút.”
Lâm Tiếu lắc đầu: "Bọn họ rảnh nhưng con không rảnh ạ.”
Lữ Tú Anh kinh ngạc nói: "Không phải sách của thầy Phương đã biên soạn xong rồi sao?" Bản mẫu đã được in rồi, Lữ Tú Anh vô cùng mong chờ được thấy quyển sách mà Tiếu Tiếu biên soạn.
Lâm Tiếu: “Sách đã biên soạn xong nhưng thầy Phương lại giao cho con một nhiệm vụ mới.”
Thầy Phương bắt đầu bảo Lâm Tiếu học viết luận văn, còn bảo Lâm Tiếu tìm hết những luận văn của bản thân đã đăng trên các tờ báo toán học lúc tiểu học, sau kỳ nghỉ hè đưa cho ông ấy xem.
Lâm Tiếu rất xấu hổ, cô thật hối hận khi nói với thầy Phương mình còn cất giữ luận văn thời tiểu học. Cảm giác này giống như cho giáo viên đại học xem luận văn còn lẫn bính âm hồi học tiểu học vậy.
Lữ Tú Anh thở dài: "Sao con lại bận rộn thế, kỳ nghỉ đại học cũng không rảnh ra ngoài chơi.”
Lâm Tiếu: “Cũng có thể ra ngoài chơi hai lần ạ.” Nhưng phần lớn thời gian nhất định phải ở nhà chuyên tâm học viết luận văn. Thầy Phương giao nhiệm vụ cho cô rồi, sau khi nghỉ hè kết thúc, cô không thể làm thầy Phương thất vọng được.
Trong kỳ nghỉ hè, Lâm Tiếu gặp mặt Chu Tuệ Mẫn, Triệu Hiểu Long và Phương Kính Phàm hai lần. Phương Kính Phàm thi đại học cũng không tệ lắm, sau khi hoàn thành kỳ thi, cậu lựa chọn chuyên ngành tàu biển.
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn gọi điện thoại cho Dư Chiêu Chiêu hai lần nhưng Dư Chiêu Chiêu cũng không ra ngoài chơi với các cô.
Lâm Tiếu kỳ lạ nói: "Có phải Dư Chiêu Chiêu cảm thấy mình thi không tốt nên không muốn gặp chúng ta không?"
Chu Tuệ Mẫn: "Không đến mức đó đâu, Dư Chiêu Chiêu thi cũng được mà."
"Dư Chiêu Chiêu định vào đại học nào?" Lâm Tiếu hỏi.
Chu Tuệ Mẫn lắc đầu, cô ấy cũng không xác định: "Hình như là đại học Thượng Hải, ba nguyện vọng đầu tiên của cậu ấy đều là đại học Thượng Hải." Dư Chiêu Chiêu vẫn rất khao khát được đến Thượng Hải, cô ấy muốn đi học đại học ở một nơi xa nhà hơn.
Cả một kỳ nghỉ hè, Lâm Tiếu đều không thấy Dư Chiêu Chiêu, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, đầu tháng chín khi trở lại Bắc Kinh, sau khi báo danh năm học mới năm hai thì đột nhiên gặp Dư Chiêu Chiêu ở dưới lầu ký túc xá nữ đến tìm mình.
Lâm Tiếu hoảng sợ: "Dư Chiêu Chiêu, sao cậu lại ở đây?"
Vài giây đầu tiên nhìn thấy Dư Chiêu Chiêu, Lâm Tiếu còn nghi ngờ mình hoa mắt.
"Cậu không đi học đại học sao? Không phải cậu đã đăng ký vào đại học Thượng Hải à?" Bây giờ đã là tháng chín rồi, đáng lẽ phải đến trường đại học báo danh rồi chứ.
Dư Chiêu Chiêu lắc đầu, vẻ mặt như người vô hồn.
"Lâm Tiếu, tớ có thể theo cậu về ký túc xá, ở trong ký túc xá của cậu vài ngày được không?" Dư Chiêu Chiêu hỏi.
Lâm Tiếu lo lắng nhìn Dư Chiêu Chiêu, trước tiên vẫn dẫn cô ấy về ký túc xá: "Sao cậu tìm được tớ? Không đúng! Sao cậu lại đến tìm tớ?"
Dư Chiêu Chiêu hỏi một đằng trả lời một nẻo nhưng một câu nói của cô ấy, Lâm Tiếu gần như hiểu hết.
"Mẹ tớ đã thay đổi nguyện vọng thi đại học của tớ."
Dư Chiêu Chiêu vốn đăng ký theo học đại học ở Thượng Hải nhưng mẹ cô ấy đã đổi thành Đại học Sư phạm Bắc Kinh gần nhà. Dư Chiêu Chiêu không thích trường đại học này, cũng không thích chuyên ngành sư phạm.
Nói một cách chính xác, cô ấy rất ghét chuyên ngành sư phạm.
Cô ấy tuyệt đối không muốn làm một giáo viên như mẹ cô ấy.
Dư Chiêu Chiêu nói: "Mẹ tớ đưa tớ đến báo danh, nhưng thật ra tớ lại không báo danh.”
“Cho dù cả đời tớ không học đại học, tớ cũng sẽ không học trường đại học mà mẹ tớ đã sửa cho tớ."