"Chuyện này cũng quá thảm rồi, chơi game không lại thì thôi đi, thi cũng thi không bằng." Bạn học thở dài một hơi.
Vào kỳ nghỉ hè kết thúc một năm đại học, Lữ Tú Anh tự lái xe tới đón Lâm Tiếu về nhà. Lâm Tiếu mở cửa xe không thấy anh trai, kinh ngạc nói: "Mẹ, mẹ tự lái xe tới sao?"
Lữ Tú Anh cười nói: "Đúng vậy."
Lâm Tiếu kích động nói: "Mẹ, mẹ cũng có thể tự mình lái trên cao tốc, mẹ, mẹ thật giỏi."
Sau khi về đến nhà, buổi tối Lâm Tiếu nhìn thấy anh trai đã một học kỳ không gặp, vẻ mặt kinh ngạc.
"Anh, anh gầy quá."
"Anh còn trắng ra nữa."
"Anh, anh bị bệnh sao?" Lâm Tiếu chạy đến trước mặt anh trai, lo lắng nhìn anh trai.
Lâm Dược Phi trừng em gái một cái: "Không có bị bệnh."
"Em không cảm thấy anh trai của em hiện tại đẹp trai hơn sao?" Lâm Dược Phi rất không hài lòng với phản ứng của em gái khi nhìn thấy mình.
Nửa năm này, Lâm Dược Phi đi công trường đều đội mũ. Thẩm Vân giảm béo, anh cũng giảm béo cùng, Thẩm Vân đắp mặt nạ, anh cũng đắp cùng.
Thẩm Vân lên đại học sớm hơn Lâm Tiếu một năm, năm Lâm Tiếu kết thúc đại học, Thẩm Vân đã tốt nghiệp đại học.
Hôn lễ của hai người được sắp xếp sau lễ Quốc khánh.
Lâm Dược Phi ngắm bản thân trong gương, nhìn thế nào cũng hài lòng: "Rất đẹp trai."
"Lúc đứng bên cạnh chị Tiểu Vân của em trong hôn lễ, chắc chắn ai ai cũng khen bọn anh là một đôi trai tài gái sắc."
Lâm Tiếu nhìn dáng vẻ tự luyến của anh trai, miệng mở rồi lại khép, không đành lòng nói thật.
Anh trai trở nên gầy và trắng ra, nhưng ở trong mắt Lâm Tiếu, anh trai vẫn như vậy…
"Anh, trong hôn lễ anh mời thợ trang điểm tốt một chút đi." Lâm Tiếu nói với anh trai.
Lâm Dược Phi gật đầu: "Đó là đương nhiên… Hả? Lời này của em là có ý gì?"
Cả nhà cùng bận rộn với đám cưới của anh trai.
Nhìn nhà người khác kết hôn, Lâm Tiếu chỉ cảm thấy vui mừng náo nhiệt, bây giờ nhà mình tổ chức đám cưới, Lâm Tiếu mới biết hóa ra lại có nhiều việc phải bận như vậy.
"Tiếu Tiếu, em viết thiệp cưới giúp anh đi." Lâm Dược Phi giao nhiệm vụ này cho em gái.
Vẻ mặt Lâm Tiếu khó xử: "Hả? Nhưng em viết chữ không đẹp."
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Tiếu đã mua rất nhiều vở tập viết chữ đẹp, tiếc là không có một quyển nào được viết hết từ đầu tới cuối. Cô luôn quá bận rộn, không có thời gian ổn định để từ từ luyện chữ. Lâm Tiếu viết chữ không xấu, nhưng cũng chỉ ở mức rõ nét dễ nhìn, cô nhỏ giọng nói: "Thiệp cưới em viết cảm giác sẽ không xứng với vẻ đẹp của chị Tiểu Vân."
Kỳ nghỉ hè này về nhà, Lâm Tiếu phát hiện chị Tiểu Vân trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
Chị Tiểu Vân vẫn rất gầy, làn da trắng hơn, tóc cũng để dài hơn, làm Lâm Tiếu nhớ tới mùa đông mình thường xuyên đi ăn lẩu thịt dê. Khi đó chị Tiểu Vân không phơi nắng, làn da rất trắng. Mặc dù tóc không dài đến ngang lưng như này, nhưng cũng che vai, trông dịu dàng hơn.
"Chị Tiểu Vân thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn trước kia nhiều." Chị Tiểu Vân lại trở về với làn da trắng và mái tóc dài như trước đây, nhưng Lâm Tiếu không hiểu vì sao cảm giác chị Tiểu Vân đẹp hơn mấy năm trước rất nhiều.
Có lẽ là do đôi mắt của chị Tiểu Vân đang sáng lấp lánh.
Lâm Dược Phi nghe thấy em gái khen Thẩm Vân như vậy, vẻ mặt kiêu căng tự đắc. Lâm Tiếu khó hiểu nhìn anh trai, cô khen chị Tiểu Vân, anh trai đắc ý cái gì?
"Thiệp cưới vẫn do em viết đi, em đã là người viết chữ đẹp nhất trong nhà mình rồi." Lâm Dược Phi nói.
Lâm Tiếu nghĩ lại, mới phát hiện ra là thật, mình viết chữ đẹp hơn cả mẹ, anh trai và chị Tiểu Vân.
"Thôi được, vậy để em viết thiệp cưới." Lâm Tiếu chủ động đảm nhiệm trọng trách này.
Cho đến khi anh trai mang tới một chồng thiệp cưới rất dày, Lâm Tiếu lập tức hối hận.
"Anh, thế này cũng nhiều quá rồi."
Lâm Dược Phi giơ tay gõ một cái vào đầu em gái: "Viết đẹp một chút."
Sau khi viết xong thiệp cưới còn phải gói kẹo cưới, thổi bóng bay, trang trí phòng tân hôn, Lâm Tiếu giúp mẹ làm việc, bận bịu thành một con quay nhỏ.
Lâm Tiếu không hiểu, kết hôn rõ ràng chỉ mất nửa ngày, vì sao công tác chuẩn bị mất tận một tháng vẫn không xong.
Quá trình kết hôn của anh trai và chị Tiểu Vân đã được định sẵn, anh trai xuất phát đi đón dâu từ căn nhà mà Lâm Tiếu và mẹ ở, chị Tiểu Vân xuất phát từ căn nhà mà chị ấy ở cùng anh trai, hai căn nhà ở ngay trong cùng một tiểu khu, sau đó mọi người cùng nhau xuất phát đến khách sạn.
Sau khi ăn cơm trưa xong, buổi chiều anh trai và chị Tiểu Vân đã có thể về nhà.
"Bên phía Tiểu Vân thật sự không gọi cha con bé sao?" Lữ Tú Anh hỏi Lâm Dược Phi. Mẹ còn có chút tư tưởng cũ, cảm thấy kết hôn không gọi mẹ kế cũng được, nhưng cũng nên gọi cha ruột đến.
Lâm Dược Phi xua tay: "Không gọi."