Lâm Tiếu gật đầu đồng ý với anh trai: "Đúng, cha chị Tiểu Vân quá đáng như vậy mà..."
"Tiếu Tiếu, rót giúp anh cốc nước." Lâm Dược Phi ngắt lời em gái.
Buổi tối, anh trai về nhà mình ngủ, Lữ Tú Anh lập tức hỏi Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, có phải con biết cái gì về cha chị Tiểu Vân không?"
Lâm Tiếu khó xử nhìn mẹ: "Anh không cho con nói."
Lữ Tú Anh cam đoan với Lâm Tiếu: "Mẹ không nói với anh con, sẽ giả bộ như không biết gì."
Lâm Tiếu do dự một lúc, nhưng vẫn thẳng thắn với mẹ: "Anh trai vừa đuổi cha ruột chị Tiểu Vân đi."
Cha chị Tiểu Vân không biết nghe được chuyện đám cưới từ đâu, mấy ngày trước chạy đến tìm anh trai đòi hai trăm tám mươi nghìn đồng tiền sính lễ.
"Chúng tôi sinh ra Tiểu Vân, còn nuôi con bé lớn như này, đòi hai trăm tám mươi nghìn đồng là báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của chúng tôi cũng không quá đáng."
"Ông chủ Lâm yên tâm, chúng tôi nhận khoản sính lễ này, gả con gái đi, sau này Thẩm Vân chính là người nhà của các người. Về sau chúng tôi dưỡng lão sẽ không tìm đứa con gái đã gả đi nữa, nhà mẹ đẻ có chuyện gì cũng sẽ không phiền con bé, gả đến nhà các người có thể an tâm hiếu thuận với mẹ cậu."
"Ông chủ Lâm mua xe mới cũng không dưới hai trăm tám mươi nghìn đồng, chẳng lẽ cưới vợ tiêu tiền còn ít hơn mua xe?"
Lâm Dược Phi không nghe hết, trực tiếp “mời” cha Thẩm Vân đi, nhân tiện giúp ông ta nhớ lại những ngày được các công nhân đội ngũ kỹ thuật "đưa đón" năm đó.
"Haiz, lúc trước công nhân dưới tay ít quá, tuy bây giờ cũng không nhiều, chỉ tối thiểu gấp mười lần trước đó thôi."
Cha Thẩm Vân không ngờ Lâm Dược Phi đã kết hôn với Thẩm Vân rồi, mà thái độ đối với mình vẫn không hề thay đổi, thấy vẻ mặt u ám của Lâm Dược Phi, nghĩ đến quy mô công ty hiện tại của Lâm Dược Phi, một chữ cũng không dám nói nữa, vội vã bỏ chạy.
Chuyện cha Thẩm Vân tới, Lâm Dược Phi sợ Lữ Tú Anh nghe xong sẽ tức giận nên không nói cho Lữ Tú Anh, nhưng vẫn bị Lữ Tú Anh nhìn ra điểm không ổn và hỏi chuyện Lâm Tiếu.
Lữ Tú Anh cười chế nhạo một tiếng: "Mẹ biết ngay gia đình kia không phải dạng dễ đối phó mà."
Cũng may lá gan không lớn, mà còn quá nhiều ràng buộc, bị Lâm Dược Phi hù dọa một chút đã sợ.
Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: "Cha Tiểu Vân đến bây giờ vẫn còn chưa biết con gái mình có thể kiếm được nhiều tiền, cũng không biết là cho tới bây giờ chưa từng chú ý con gái, hay là xem thường con gái, chưa bao giờ nghĩ rằng con gái mình cũng có thể kiếm được tiền."
Lâm Tiếu thắc mắc: "Vì sao cha chị Tiểu Vân không biết chị Tiểu Vân có thể kiếm được nhiều tiền?" Lâm Tiếu không hiểu sao mẹ có được kết luận này.
Lữ Tú Anh xoa đầu Lâm Tiếu: "Học tập thông minh như vậy, sao cái này lại ngốc như thế?"
"Nếu như cha Tiểu Vân biết hiện tại Tiểu Vân có thể kiếm tiền như vậy, chắc chắn sẽ không đòi anh trai một trăm tám mươi nghìn đồng, mà chắc chắn đòi thẳng Tiểu Vân."
Dù sao cả gia đình đó cũng chỉ muốn tiền, mặc kệ sống chết của con gái. Chỉ cần có thể lấy được tiền, tìm ai cũng giống nhau, Thẩm Vân trong mắt bọn họ là "quả hồng mềm", Lâm Dược Phi không dễ chọc, đương nhiên phải chọn bóp quả hồng mềm rồi.
Hiện tại không tìm Thẩm Vân đòi tiền mà trực tiếp tìm tới Lâm Dược Phi, chỉ có một lý do, đó là bọn họ hoàn toàn không biết con gái có tiền, cho là chỉ có thể lấy được từ chỗ Lâm Dược Phi.
Lâm Tiếu nghe mẹ phân tích xong, khẽ nhíu mày: "Phức tạp quá!"
Lữ Tú Anh cười: "Phức tạp chỗ nào? Chuyện này không phải rất rõ ràng sao? Nó còn đơn giản gấp mười nghìn lần so với đề toán con làm."
Lâm Tiếu lắc đầu, không nghĩ chuyện này nữa, dù sao người nhà xấu xa của chị Tiểu Vân không đạt được mục đích, tiền mà anh trai và chị Tiểu Vân vất vả làm giàu không dễ gì cho ký sinh trùng hút máu.
Lâm Tiếu trải qua kỳ nghỉ hè một cách bận rộn, khai giảng nộp đơn vào năm thứ tư đại học, sau một tháng trở lại trường, lễ Quốc Khánh lại trở về nhà tham dự đám cưới của anh trai.
Đám cưới của anh trai và chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân mời giáo viên mình kính mến nhất làm đại diện nhà gái, còn mời một vài người bạn học chung cấp ba và đại học đến tham dự.
Anh trai mời khách khứa đến nhiều hơn, có một số ít Lâm Tiếu biết, có một số ít Lâm Tiếu không biết.
Mặc kệ có biết hay không, hôm nay Lâm Tiếu gặp ai cũng đều phải nở nụ cười tươi, cô đã hình thành phản xạ có điều kiện, cứ có người đến gần sẽ lập tức nở nụ cười ngọt ngào.
Thực sự Lâm Tiếu đã buồn ngủ đến mức sắp gục rồi.
Ai có thể nói cho cô biết, tại sao đám cưới đến mười hai giờ trưa mới ăn cơm, ba giờ sáng đã phải thức dậy?