Sáng sớm hôm nay đón dâu, anh trai xuất phát từ căn nhà của Lâm Tiếu và mẹ, mấy ngày gần đây anh trai đều ở đây. Vì vậy lúc anh trai thức dậy, cả Lâm Tiếu, mẹ và bà ngoại cũng đều dậy.
Làm người nhà của chú rể, tất cả đều phải dậy sớm.
Vẻ mặt Lâm Tiếu lo lắng lén hỏi bà ngoại: "Bà ơi, có phải bà rất buồn ngủ không?"
Bản thân Lâm Tiếu mệt một chút cũng không sao, cô còn trẻ tuổi, sức khỏe tốt, bà ngoại lớn tuổi như vậy lại không ngủ đủ, Lâm Tiếu có chút lo lắng.
Nhưng đôi mắt bà ngoại giống như một cặp bóng đèn nhỏ: "Không buồn ngủ, hôm nay là chuyện vui, buồn ngủ sao được?"
Bà ngoại cực kỳ có tinh thần, Lâm Tiếu nhìn dáng vẻ của bà ngoại, càng hiểu sâu sắc hơn cái gọi là người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái.
Lâm Tiếu cũng nuốt tất cả cơn ngáp ngủ vào lại bụng, mỗi lúc ngáp đều tránh ánh mắt của người khác, len lén quay lưng đi để ngáp.
Lâm Tiếu len lén nói với mẹ: "Sau này con kết hôn, chắc chắn không phải dậy sớm như này. Không cần ăn cơm trưa, con mời mọi người ăn cơm tối."
Lữ Tú Anh lắc đầu: "Không được, phong tục ở đây của chúng ta đều là ăn cơm trưa."
Lâm Tiếu nghĩ: "Ăn cơm trưa cũng không cần dậy sớm như vậy, buổi sáng ngủ đến khi tự tỉnh, mỗi người cứ đến khách sạn trước bữa trưa là được rồi."
Lữ Tú Anh vừa cười suy nghĩ kỳ lạ của Lâm Tiếu, vừa dâng lên sự quyến luyến không nỡ trong lòng.
Mấy ngày nay Lâm Dược Phi lo việc cưới xin, Lữ Tú Anh không chỉ một lần nghĩ đến chuyện kết hôn của Tiếu Tiếu sau này.
"Ôi, con lên đại học mẹ còn không nỡ như thế, sau này con kết hôn, mẹ càng không nỡ."
Lâm Tiếu nói với mẹ: "Sau này con kết hôn cũng ở cùng một tiểu khu với mẹ."
Lâm Tiếu cảm thấy anh trai và mẹ ở trong hai tòa nhà khác nhau như thế quá xa: "Đến lúc đó con sẽ ở cùng một tòa nhà với mẹ, chúng ta ở tầng trên tầng dưới."
Lữ Tú Anh nghe Lâm Tiếu nói, dù biết không thể nhưng vẫn vui vẻ cười không ngừng, cười xong rồi xua tay nói: "Quên đi, quên đi, con giỏi giang như vậy, chắc chắn phải làm việc tại thành phố lớn, sao có thể về ở cạnh mẹ được?"
Lâm Tiếu lại không nghĩ tới vấn đề này, cô nhíu mày một cái, rồi lại nhanh chóng giãn ra: "Vậy mẹ đến thành phố lớn với con, trong thành phố lớn chúng ta lại ở tầng trên tầng dưới là được rồi."
Lữ Tú Anh cười nói: "Được, đến lúc đó mẹ sẽ đi theo con đến thành phố lớn."
"Đến thành phố lớn sống cùng con nửa năm, trở về sống cùng anh trai con nửa năm."
Lâm Tiếu không hài lòng lắm đối với kết quả phân chia này, cò kè mặc cả: "Mẹ ở cùng con chín tháng, ở cùng anh trai ba tháng."
Lữ Tú Anh cười ha ha: "Vậy con chừa cho anh trai con ba tháng nào?"
Lâm Tiếu "hào phóng" nói: "Cho anh trai chọn trước."
Hôm nay Lâm Dược Phi là chú rể, bận đến mức chân không chạm đất, nhưng ánh mắt của mẹ và em gái liên tục nhìn về phía anh, cùng với tiếng cười của hai người vẫn làm trong lòng Lâm Dược Phi dâng lên cảnh giác.
Mấy phút sau anh đi tới hỏi: "Tiếu Tiếu, em và mẹ nói cái gì đấy?"
Lâm Tiếu đảo mắt: "Bí mật."
Sau khi hôn lễ kết thúc, Lâm Tiếu về đến nhà cởi giày da xinh đẹp ra rồi ngả người trên ghế sô pha, đến cô mệt mỏi rã rời chứ đừng nói là anh trai và chị Tiểu Vân.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu mệt mỏi như vậy thì đau lòng vì cô mà phá lệ, cho phép Lâm Tiếu nằm thẳng trên gối khi chưa gội đầu.
"Tắm rửa trước hay đi ngủ trước?" Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu không chút do dự: "Đi ngủ trước ạ."
Lữ Tú Anh: "Vậy mẹ đi tắm rửa trước, tắm xong mẹ cũng nằm một lúc." Lữ Tú Anh cũng mệt đến mức không chịu nổi nữa.
"Anh trai con và Tiểu Vân trở về chắc cũng đi ngủ, buổi tối có muốn gọi hai anh chị sang bên này ăn cơm không?" Lữ Tú Anh do dự nói, vừa lo lắng hai người không có cơm ăn, lại lo lắng hai người ngủ không đủ.
Nhưng Lâm Dược Phi và Thẩm Vân mà Lữ Tú Anh cho rằng đang ngủ, lúc này lại không có ở nhà. Sau khi hai người về nhà, Lâm Dược Phi đợi Thẩm Vân tẩy trang, thay quần áo, rồi cầm chìa khóa xe lên.
"Đi, đi thăm mẹ em một chút đi." Lâm Dược Phi nói.
Thẩm Vân sững sờ một lúc, mới nhận ra Lâm Dược Phi nói tới mẹ ruột cô ấy.
Lâm Dược Phi lái xe, đưa Thẩm Vân đi đến thẳng nghĩa trang, hai người quét mộ và thắp hương.
"Năm nay mẹ em đã qua đời được bao nhiêu năm rồi?" Lâm Dược Phi nói: "Hãy làm cho mẹ em một lễ âm thọ thật chu đáo."
“Cha em với mẹ kế em, thật xin lỗi, anh một đồng cũng không cho. Còn mẹ ruột em ở đây, anh không thể keo kiệt.”
Thẩm Vân lại sửng sốt, một lát sau mới nở nụ cười: "Được."
Mặc dù cô ấy không tin trên đời có âm phủ, nhưng cô ấy biết Lâm Dược Phi muốn xả giận cho cô ấy, cô ấy cũng muốn nói với mẹ mình, rằng cô ấy đã tìm được người yêu thương có thể tin tưởng nương tựa vào nhau, tự vun vén lên một ngôi nhà cho riêng mình.
Thẩm Vân bảo Lâm Dược Phi quay trở lại xe ngồi trước, mình muốn nói chuyện với mẹ một lúc.
"Mẹ ơi, con sống rất tốt, hiện tại có một gia đình rất hạnh phúc rất vui vẻ."