Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 958 - Chương 958.

Chương 958. - Chương 958. -

Anh trai tổ chức hôn lễ xong, mẹ cho chị Tiểu Vân một bao lì xì to đùng, gọi là “phí sửa miệng”.

Chị Tiểu Vân ửng hồng đôi má, nhưng giọng nói vẫn trong trẻo vang dội: “Mẹ ơi!”

Giọng của Lữ Tú Anh còn vang hơn Thẩm Vân: “Ơi!”

Về phía bà ngoại thì Thẩm Vân không cần sửa miệng, cô ấy luôn gọi là bà ngoại, thế nhưng bà ngoại vẫn cho Thẩm Vân một bao lì xì.

Thẩm Vân quay đầu nhìn Lâm Dược Phi, Lâm Dược Phi gật đầu: “Nhận đi em.”

Mẹ và bà ngoại cho lì xì, còn Lâm Tiếu thì nhận lì xì. Anh trai đưa cho Lâm Tiếu một bao: “Sau này sửa miệng gọi là chị dâu.”

Lâm Tiếu vừa nhìn độ dày của bao lì xì một cái thì đã biết bên trong có bao nhiêu tiền rồi, bao lì xì lớn của anh trai có một ngàn đồng.

Nhưng Lâm Tiếu vẫn đau lòng từ chối: “Em không muốn gọi chị dâu, em muốn tiếp tục gọi là chị Tiểu Vân.”

Lâm Tiếu gọi chị Tiểu Vân mấy năm ròng nên đã quen miệng từ lâu rồi. Hơn nữa cô cảm thấy gọi chị sẽ thân hơn gọi chị dâu.

“Chị” là mối quan hệ trực tiếp giữa cô và chị Tiểu Vân, còn “chị dâu” thì bị ngăn ở giữa bởi anh trai, vì có anh trai mới có chị dâu.

Tuy sức hút của một ngàn đồng rất lớn với Lâm Tiếu, cô có thể mua rất nhiều thứ mình thích, nhưng tình bạn của cô và chị Tiểu Vân là vô giá.

Lâm Tiếu thò tay vỗ vai anh hai: “Chúng ta có lý lẽ riêng của mình.”

Lâm Dược Phi cụng đầu vào trán em gái: “Ai có lý lẽ riêng với em.”

Nhưng cuối cùng cả nhà vẫn đồng ý cho Lâm Tiếu tiếp tục gọi là chị Tiểu Vân, Thẩm Vân cũng gật đầu công nhận cách nói của Lâm Tiếu: “Em cũng thấy gọi chị Tiểu Vân thân thiết hơn gọi chị dâu.”

Buổi tối, Lâm Tiếu nằm trên giường, lúc giơ tay đến dưới gối nằm đột nhiên chạm vào một thứ cứng cứng. Cô vội rút nó ra, là một bao lì xì dày cộm.

Anh trai và chị Tiểu Vân vẫn cho cô lì xì nè!

Bao lì xì dày này tương đương với phí sinh hoạt ba tháng của Lâm Tiếu. Cô học đại học không có nhiều thứ phải chi tiêu, đã có bao lì xì ngoài định mức này, học kỳ này Lâm Tiếu có thể sống dư dả, băng trò chơi điện tử ơi cô đến đây!

Lâm Tiếu lấy sổ ghi chép chi tiêu của mình ra, viết nguồn thu nhập ngoài định mức này vào. Hằng năm cô đều có kế hoạch tiết kiệm của riêng mình, học bổng và tiền mừng tuổi chắc chắn phải để dành. Nếu phí sinh hoạt còn dư thì cũng sẽ để dành nốt.

Năm nay có thêm một số tiền từ trên trời rơi xuống, kế hoạch tiết kiệm của Lâm Tiếu hoàn thành trước hạn. Mua băng trò chơi điện tử cũng không tốn nhiều tiền vậy, Lâm Tiếu nghĩ ngợi rồi gọi điện thoại cho Dư Chiêu Chiêu, nói với cô ấy rằng nếu cần mượn tiền thì cứ tìm cô.

Dư Chiêu Chiêu tự kiếm tiền sinh hoạt, Lâm Tiếu nghe được thì vô cùng bội phục.

Dư Chiêu Chiêu còn nói với Lâm Tiếu rằng, có một tháng cô ấy không nhận dạy gia sư, một xu tiền chia thành hai để xài, ngày nào cũng ăn bánh bao rẻ nhất ở căn tin với dưa muối.

Dư Chiêu Chiêu bên kia đầu dây cười lên: “Hiện tại tớ cũng để dành được quỹ đen cho mình rồi.”

Từng sống tháng ngày nghèo túng như thế, ý thức tích cóp của Dư Chiêu Chiêu còn mạnh hơn Lâm Tiếu nhiều. Mấy tháng nay cô ấy nhận lịch dạy gia sư nhiều, để dành được một số tiền nhỏ.

“Lâm Tiếu, cậu vẫn chưa quay lại trường sao?” Dư Chiêu Chiêu hỏi.

Lâm Tiếu: “Mai tớ về, tớ xin nghỉ hai hôm.” Ba ngày nghỉ Quốc Khánh không đủ để tham gia hôn lễ của anh trai nên Lâm Tiếu xin nghỉ thêm hai ngày.

Dư Chiêu Chiêu về nhà mất một ngày, bận đi bận về mất hai ngày, nghỉ Quốc Khánh ba ngày tuyệt đối không đủ, cô ấy nói với Lâm Tiếu: “Dù có đủ, tớ cũng sẽ không về.”

Nghỉ đông hằng năm về nhà hai chuyến đối với Dư Chiêu Chiêu mà nói là đủ lắm rồi, một trong những nguyên nhân cô ấy học đại học ở Thượng Hải là muốn cách nhà xa chút.

“Giao thừa về nhà chúng ta lại gặp nhau nhé.” Dư Chiêu Chiêu hẹn trước với Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu: “Được thôi, giao thừa gặp.”

Sau khi Lâm Tiếu cúp điện thoại, bà ngoại cười nói: “Nhân duyên của Tiếu Tiếu nhà chúng ta thật tốt.”

Từ đây đến kỳ nghỉ đông vẫn còn tận mấy tháng nữa thì đã hẹn với rất nhiều bạn học gặp nhau trong kỳ nghỉ rồi, ngoại trừ bạn thời cấp ba ra, còn với bạn thời tiểu học như Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân, Trần Đông Thanh cũng đã hẹn xong hết.

“Bạn thời tiểu học có thể luôn duy trì liên lạc như các con thật sự không nhiều.” Lữ Tú Anh cũng nói.

Lâm Tiếu cười hì hì: “Mối quan hệ của tụi con tốt mà.” Những bạn học khác trong lớp tiểu học quả thật chưa từng gặp lại nhau kể từ sau khi tốt nghiệp.

Thật ra Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân cũng không thể gặp nhau mỗi kỳ nghỉ được, nhưng nghỉ đông năm nay chắc chắn phải gặp.

Vì năm nay là năm nhất đại học của Vương Hồng Đậu, Diệp văn Nhân và Trần Đông Thanh.

Lâm Tiếu và các bạn của mình đều là sinh viên đại học hết rồi.

Trần Đông Thanh học đại học Y Khoa ở Bắc Kinh, Diệp Văn Nhân thì đến Tây Hồ học ở Học viện Mỹ thuật, Vương Hồng Đậu thì lên đại học ở thành phố quê, học cùng trường đại học với chị Tiểu Vân.

Lâm Tiếu đã rất nóng lòng muốn đến kỳ nghỉ đông để được lắng nghe các bạn của mình kể cuộc sống đại học của họ.

Bình Luận (0)
Comment