Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 959 - Chương 959.

Chương 959. - Chương 959. -

Sau khi về đến trường, Lâm Tiếu đến khoa trả phép, sau đó lập tức bận đến nỗi chân không chạm đất.

Học kỳ một năm tư, trong đại học tiến hành làm tiến cử, sinh viên muốn tiến cử phải nộp đơn xin tiến cử trong thời gian quy định.

Bốn người trong ký túc xá của Lâm Tiếu, chỉ có Tôn Nhã Bình chuẩn bị tìm việc làm, ba người còn lại đều nộp đơn xin tiến cử.

Theo yêu cầu của khoa, hồ sơ cần nộp của Lâm Tiếu nhiều nhất, tất cả hồ sơ có thể cộng điểm tiến cử đều phải nộp hết.

Châu Tinh và Lý Phương Khiết ngưỡng mộ nhìn xấp hồ sơ dày Lâm Tiếu dọn ra, bao gồm cả luận văn Lâm Tiếu từng phát biểu, còn có hồ sơ hạng mục Lâm Tiếu từng làm chung với thầy Phương.

Châu Tinh và Lý Phương Khiết đều biết tiến cử của Lâm Tiếu là chuyện ván đã đóng thuyền. Hy vọng tiến cử của hai người họ cũng rất lớn, vì thành tích đại học của hai người luôn rất ưu tú, nhưng họ vẫn lo lắng: “Nghe nói mỗi năm đều có bạn phỏng vấn phát huy không tốt, bị xếp hạng thấp cộng thêm thành tích phỏng vấn đảo ngược.”

“Nghe nói giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh cũng thích tuyển sinh viên mình quen hơn, nè, lúc chúng ta học đại học nên tìm một giáo sư giao lưu cho quen mặt với người đó trước.”

Lâm Tiếu cỗ vũ hai người bạn cùng phòng: “Chắc chắn các cậu không sao đâu, nghiên cứu sinh chúng ta tiếp tục làm bạn học.”

Châu Tinh và Lý Phương Khiết gật đầu: “Ừm, hy vọng nghiên cứu sinh chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn học.”

Trong ánh mắt ngưỡng mộ của Châu Tinh và Lý Phương Khiết, Lâm Tiếu không thể nói ra nỗi phiền muộn của mình.

Phải, dạo này Lâm Tiếu cũng rất phiền não, phiền não của cô cũng có liên quan đến tiến cử.

Ngành phụ thứ hai của Lâm Tiếu là chuyên ngành máy tính, các giáo sư đã đến giành người.

Khoa toán học và khoa máy tính đều muốn giành Lâm Tiếu đến học nghiên cứu sinh ở chuyên ngành của mình.

Đại chiến giành người lần này là lần khốc liệt nhất Lâm Tiếu từng trải qua, kịch liệt hơn nhiều với đại chiến giành người của Bắc Đại Thanh Hoa cô từng trải lúc trước.

Giờ Lâm Tiếu đến học tiết của khoa máy tính, ước gì có thể đội mũ đeo khẩu trang che mình kín kẽ. Chỉ cần đụng mặt các giáo sư ở khoa máy tính thì họ sẽ bạt mạng thuyết phục Lâm Tiếu đến chỗ họ học nghiên cứu sinh.

“Thế kỷ hai mươi mốt thì máy tính chắc chắn sẽ phát triển bay cao bay xa.”

“Hiện tại đất nước của chúng ta cần gấp nhân tài trong phương diện máy tính.”

“Chính quy học toán học làm nền tảng, nghiên cứu sinh học máy tính, em chọn con đường như vậy, sẽ có ưu thế hơn so với sinh viên chính quy và nghiên cứu sinh đều học toán học, hoặc chính quy và nghiên cứu sinh đều học máy tính.”

“Lâm Tiếu, với năng lực và thiên phú của em, học máy tính chắc chắn sẽ có phát triển lớn.”

Dù là ba năm trước hay bây giờ, các giáo sư cũng không hẹn mà cùng dùng chung một chiêu, đó là để các sinh viên ra trận.

Đại khái là các giáo sư khoa máy tính cảm thấy mình không cùng thế hệ với Lâm Tiếu, giữa những người cùng tuổi có tiếng nói chung, thế là cử các nghiên cứu sinh của mình đến thuyết phục Lâm Tiếu. Bữa trưa và tối mỗi ngày, các đàn anh đàn chị đều gọi Lâm Tiếu đi ăn cơm chung.

Lâm Tiếu bất lực nói thẳng ra kế hoạch của mình: “Chắc chắc nghiên cứu sinh em vẫn chọn học ngành toán học, dồn hết tinh lực lên toán.”

“Nhưng cũng sẽ không bỏ máy tính, thời gian học nghiên cứu sinh máy tính tiếp tục là chuyên ngành thứ hai.”

Nếu đạt được tiêu chuẩn tốt nghiệp cả hai chuyên ngành, Lâm Tiếu có thể lấy được hai học vị thạc sĩ. Nhưng Lâm Tiếu không quan tâm điều này, chỉ cần cô học được kiến thức mình muốn học, học vị không hề quan trọng.

Anh chị của khoa máy tính nói: “Nếu đã học cả hai, vậy thử cân nhắc máy tính là chuyên ngành thứ nhất, còn toán học là chuyên ngành thứ hai đi.”

Lâm Tiếu kiên định lắc đầu, lần này cô phải làm cho rõ ràng.

Sau khi Lâm Tiếu trải qua rất nhiều ngày bị “chặn đường vây bắt”, thầy Phương mới biết được chuyện này, lập tức dặn các sinh viên của mình bảo vệ Lâm Tiếu.

“Chậc, các em còn không tích cực, đàn em của các em sắp bị bắt cóc đi rồi.” Thầy Phương nói.

Các đàn anh đàn chị nghe xong lập tức bỏ cuộc, họ sớm đã coi Lâm Tiếu là đàn em của mình rồi, ngầm thừa nhận sau này chắc chắn Lâm Tiếu sẽ học nghiên cứu sinh với thầy Phương.

“Đàn em bị người ta bắt cóc, sau này chúng ta gặp phải đề khó thì biết đi hỏi ai đây.” Một đàn anh nói.

Thầy Phương chỉ vào anh ấy cười lớn: “Em có thể chí khí chút không hả?”

Các đàn anh đàn chị lập tức trở thành “người bảo vệ hoa” của Lâm Tiếu, giờ ăn hằng ngày đều tìm Lâm Tiếu trước một bước.

Khoảng thời gian này, Lâm Tiếu nếm được thức ăn ngon gần trường đại học. Nhà ăn có ngon đi chăng nữa thì các anh chị đã ăn nhiều năm nên cũng ngán rồi, biết rõ các quán ăn ngon bên ngoài trường đại học.

Lâm Tiếu được các anh chị dẫn đi thì phát hiện ra vùng đất mới, từng quán mì, đồ xào ngon miệng, còn có đồ nướng làm bữa khuya.

Bình Luận (0)
Comment