Lữ Tú Anh nghe Lâm Tiếu nói thì dở khóc dở cười: “Con chỉ tính chuyện thời gian, không muốn cuối tuần về gặp mẹ.”
Lâm Tiếu lập tức nói: “Đương nhiên muốn rồi mẹ.”
“Mẹ ơi, mẹ với bà ngoại đến Bắc Kinh ở, vậy Tiểu Hoàng thì sao?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh nói: “Chắc cũng mang Tiểu Hoàng đến Bắc Kinh luôn, anh con với Tiểu Vân nào rảnh để chăm sóc Tiểu Hoàng.”
Tiểu Hoàng đã không còn nhỏ nữa, hai năm nay Lữ Tú Anh chăm sóc nó ngày càng dày công, rất quan tâm cân bằng dinh dưỡng cho Tiểu Hoàng.
Lâm Tiếu rất vui, thế này thì cả nhà trừ anh trai và chị Tiểu Vân ra thì đều đến Bắc Kinh hết rồi, cô có thể gặp mặt thường xuyên.
Bà ngoại cảm khái nói: “Thật không ngờ đời này của bà còn có thể ở nhà ở Bắc Kinh.”
Lữ Tú Anh cũng rất mong chờ tháng ngày đến Bắc Kinh sinh sống sau khi về hưu, khi ấy bà sẽ trồng hoa, nuôi chó, mỗi ngày nấu vài món ngon thường xuyên đưa đến trường cho Lâm Tiếu.
“Chưa đến một năm, chưa đến một năm nữa là mẹ về hưu rồi.” Lữ Tú Anh nói.
Tuy bây giờ làm việc ở phòng văn thư chẳng hề vất vả, bận việc cũng có thể xin nghỉ bất kỳ lúc nào, nhưng có công việc trong mình như có một sợi dây thừng thắt chặt trên người, chắc chắn sẽ không tự do như về hưu.
“Lúc trước con kêu mẹ đổi công việc, không nói trường tiểu học trực thuộc sau này sẽ trực thuộc thành phố, đi làm trong phòng văn thư trường tiểu học trực thuộc cũng sẽ đổi sang biên chế giáo sư trong thành phố.” Ban đầu Lữ Tú Anh không tin, giờ thì khỏi phải nói: “Còn chưa đến một năm nữa là mẹ về hưu rồi, dù muốn đổi, mẹ cũng bỏ lỡ cơ hội này.”
Nhưng Lữ Tú Anh cũng không thấy hối hận với lựa chọn đổi việc này, sau khi đổi việc thì bà có thêm thời gian để chăm sóc Tiếu Tiếu rồi, Tiểu Phi làm việc bận rộn mệt mỏi như vậy, bà cũng có thể chia sớt việc nhà.
Lâm Dược Phi tin chắc ký ức của mình không có sai sót: “Mẹ đừng nóng vội, không phải còn gần một năm nữa mới về hưu sao?”
Lữ Tú Anh: “Nhiều năm vậy rồi không đổi, còn chưa đến một năm thì đổi.”
Lâm Dược Phi: “Một năm có gì mà không kịp đâu mẹ, đừng nói một năm, một tháng, một tuần cũng kịp nữa. Nếu thật sự muốn đổi thì chẳng qua là chuyện văn kiện thôi sao?”
Lữ Tú Anh lắc đầu không tin: “Đó là vịt chết cứng miệng thôi con. Chúng ta cứ chờ xem tương lai thôi, chờ xem lúc mẹ về hưu sẽ ra sao.”
Kỳ nghỉ đông trước tết, việc đầu tiên Lâm Tiếu làm sau khi về nhà là gặp mặt bạn bè, nôn nóng muốn nghe xem cuộc sống đại học của nhóm bạn.
Vương Hồng Đậu nói: “Chúng ta đi ăn Pizza Hut đi. Lâm Tiếu, có phải cậu đã ăn Pizza Hut ở Bắc Kinh từ lâu rồi không?”
Lâm Tiếu lắc đầu, cô chỉ ăn ở nhà ăn và quán cơm nhỏ gần trường ở Bắc Kinh thôi.
Vương Hồng Đậu: “Vậy vừa hay, chúng ta cùng nhau đi nếm thử Pizza Hut có mùi vị gì.”
Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh hẹn gặp ở Pizza Hut. Bốn người gọi pizza, mì ý và salad tự chọn.
Một phần salad tự chọn sẽ được cho một cái đĩa, có thể thêm bao nhiêu trái cây vào đĩa thì dựa hết vào bản lĩnh của bản thân.
Lâm Tiếu nhìn cái khay của khách hàng mấy bàn xung quanh đang bưng, lập tức nhíu mày: “Xếp như vậy không vững lắm luôn.”
Lâm Tiếu nhìn thấy hình dáng mấy miếng trái cây được cắt ra, trong đầu lập tức nổi lên cảnh tượng phải sắp thế nào mới vững nhất.
Bốn người cùng đi đến trước quầy salad tự chọn, Lâm Tiếu chỉ huy, Diệp Văn Nhân bưng khay, Trần Đông Thanh ra tay xếp trái cây lên trên.
Lâm Tiếu đã nghĩ xong hết phải sắp thế nào từ trước rồi, Diệp Văn Nhân vẽ vời nên tay rất vững, Trần Đông Thanh chơi đàn dương cầm từ nhỏ còn lập chí sau này trở thành bác sĩ ngoại khoa, tay còn vững hơn.
Trái cây xếp chồng lên thành một cái tháp có độ cao gấp ba lần khách hàng khác.
Cuối cùng vẫn là Vương Hồng Đậu gào lên: “Đủ rồi đủ rồi, chúng ta cũng đâu thể ăn hết trái cây đâu.” Ba người mới dừng lại.
Diệp Văn Nhân vững vàng bưng tháp trái cây về chỗ ngồi, khách xung quanh đều đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn sang.
Vương Hồng Đậu dùng dao nĩa ăn pizza, Lâm Tiếu trực tiếp thò tay bóc một miếng, trong những bộ phim cô từng xem thì đều ăn pizza bằng cách trực tiếp bóc bằng tay.
Sau khi thấy vậy thì Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng trực tiếp dùng tay, dao nĩa quả thật dùng chẳng quen chút nào.
Chỉ có Trần Đông Thanh kiên trì dùng dao nĩa, cậu ấy dùng dao nĩa rất nhuần nhuyễn, động tác lúc ăn pizza vừa chuẩn vừa vững.
Diệp Văn Nhân nói: “Sau này các cậu tuyệt đối đừng đi du lịch ở Tây Hồ vào mùa hè, mùa hè bên đó thật sự nóng lắm lắm lắm luôn ấy.”