Gia đình của Lâm Tiếu có thêm một thành viên mới.
Họ tên: Lâm Niên.
Giới tính: Nữ.
Sinh vào ngày 5 tháng 2 năm 2000 (nhằm ngày mùng một tháng giêng âm lịch).
Bề ngoài… được đánh giá không như nhau.
Mẹ và chị Tiểu Vân đều khen Lâm Niên xinh đẹp, Lâm Tiếu và anh trai vừa nhìn thấy Lâm Niên thì nói ra câu nói y chang nhau: “Sao lại xấu như vậy?”
Mùng một đầu năm, mẹ về nhà một chuyến, gói sủi cảo đem đến bệnh viện cho chị Tiểu Vân, lần này còn dẫn theo Lâm Tiếu và bà ngoại.
Anh trai đã thuê bảo mẫu chăm sóc mẹ và bé từ lâu, bảo mẫu đã ở trong bệnh viện rồi. Lữ Tú Anh cảm khái nói: “Bây giờ điều kiện càng ngày càng tốt rồi, trước đây lúc sinh con làm gì nghe nói đến bảo mẫu gì chứ.”
Bảo mẫu sẽ nấu bữa ăn ở cữ cho Thẩm Vân, sủi cảo do Lữ Tú Anh đem tới chỉ là cho Thẩm Vân nếm thử mùi vị.
“Mùng một đầu năm đó, không thể bởi vì sinh con mà để lỡ chuyện ăn sủi cảo được.” Mẹ cảm thấy đầu năm ăn sủi cảo là việc hệ trọng hàng đầu, nếu như chị Tiểu Vân ở trong bệnh viện ngay cả một miếng sủi cảo cũng không ăn được, vậy chính là chịu phải uất ức to lớn.
Lữ Tú Anh quay đầu nhìn sang Lâm Tiếu ở bên cạnh, lúc trước khi Lâm Dược Phi kết hôn, Lữ Tú Anh đã nghĩ đến sau này Tiếu Tiếu cũng sẽ kết hôn, bây giờ Thẩm Vân sinh con, Lữ Tú Anh cũng nghĩ tới sau này Tiếu Tiếu cũng sẽ sinh con.
Nghĩ tới Tiếu Tiếu cũng có một ngày như thế này, đầu mũi Lữ Tú Anh cay xè, mắt thì đỏ hoe. Đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác, mẹ ruột của Tiểu Vân đã không còn nữa, bây giờ gọi bà một tiếng mẹ, khoảng thời gian này bà nhất định phải chăm sóc Tiểu Vân cho thật tốt.
Đến bệnh viện, chị Tiểu Vân đang ngủ ở bên trái của phòng xép, bảo mẫu - dì Hoàng đang ở bên phải của phòng xép chăm sóc em bé, lông mày Lâm Dược Phi nhíu đến xoắn lại, vẻ mặt như có lòng căm thù sâu sắc nhìn chằm chằm em bé.
Lâm Tiếu thấy kỳ lạ nên đi đến bên cạnh anh trai: “Anh, anh làm sao vậy?”
Sau khi đi đến gần, Lâm Tiếu nhìn thấy em bé nằm trên nôi, lại hít một hơi, lập tức hiểu ra vẻ mặt của anh trai: “Sao con bé lại xấu đến vậy chứ?”
“Suỵt!” Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu nhỏ tiếng, đừng làm ồn chị Tiểu Vân đang ngủ.
Lâm Tiếu hạ thấp giọng, biểu cảm trên mặt giống như copy từ mặt anh trai dán qua: “Tiểu Niên Niên, sao cháu còn xấu hơn cả anh cô vậy!”
Lúc chị Tiểu Vân mang thai, Lâm Tiếu âm thầm cầu nguyện em bé sẽ giống chị Tiểu Vân, đừng giống anh trai. Hoàn toàn không ngờ tới, lại còn xấu hơn cả anh trai.
Mặt em bé đỏ hỏn, nhăn nheo, mắt thì nhắm chặt lại, lông mày bên trên còn rất nhạt rất nhạt, gần như là không có.
Lâm Tiếu quay đầu nhìn anh trai ở bên cạnh, lại rón ra rón rén đi đến cửa phòng xép, nhón chân lên nhìn chị Tiểu Vân đang ngủ say.
“Tiểu Niên sao lại trông vừa không giống mẹ cũng không giống cha vậy.” Lâm Tiếu thở dài.
Dì Hoàng ở bên cạnh che miệng nhẹ giọng cười: "Hai anh em cháu sao lại nói y chang nhau vậy."
"Yên tâm đi, em bé lớn lên sẽ rất xinh đẹp."
Ngón tay của dì Hoàng nhẹ nhàng vụt qua ngũ quan của em bé trong hư không: "Mắt to, mắt hai mí, sống mũi cao, miệng nhỏ, ngũ quan mọi thứ đều rõ ràng, sau này lớn lên tuyệt đối sẽ không xấu."
"Lông mày nhạt một chút không sao, hình dáng rất đẹp, sau này lớn lên rồi sẽ đậm lên."
Lâm Tiếu mở to hai mắt, nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra ngũ quan xinh xắn của em bé: "Còn có làn da."
Dì Hoàng mỉm cười: "Con nít vừa sinh ra đều có làn da thế này, lúc sinh ra càng đỏ, sau này lớn lên sẽ càng trắng."
"Em bé bây giờ đỏ hỏn, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ là một bé gái trắng nõn nà."
"Yên tâm đi, trong số em bé vừa sinh ra đời mà dì gặp qua, mặt mũi của em bé này tuyệt đối được xem là rất đẹp."
Lâm Tiếu nửa tin nửa ngờ, cô cảm thấy dì Hoàng gặp qua rất nhiều em bé, phương diện này có lẽ sẽ có kinh nghiệm hơn mình, nhưng lại lo lắng dì Hoàng chỉ là đang an ủi cả nhà bọn họ.
"Mẹ, con muốn bế em bé." Lâm Tiếu nói với Lữ Tú Anh.
Lữ Tú Anh: "Vậy con cởi áo khoác ra, rửa tay cho thật sạch cái đã."
Dì Hoàng vốn dĩ muốn nhắc nhở Lâm Tiếu rửa tay, không ngờ Lữ Tú Anh đã nói trước rồi, mở miệng ra rồi lại ngậm lại.
Lâm Tiếu rửa tay kỹ càng một lần, dì Hoàng dạy cô bế em bé thế nào, nhưng mà sau khi Lâm Tiếu nhận lấy em bé thì cứ như nhận phải một quả bom, toàn thân cứng ngắc nhúc nhích một cái cũng không dám.
"Dì Hoàng, dì mau bế Tiểu Niên Niên lại đi." Lâm Tiếu thấp giọng kêu cứu.
Mãi cho đến lúc dì Hoàng bế Tiểu Niên Niên lại, Lâm Tiếu mới thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy cô còn nín thở nữa.
Em bé mới sinh sao lại mềm như vậy chứ?