Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 965 - Chương 965.

Chương 965. - Chương 965. -

Lữ Tú Anh cũng rất lo lắng, bà nghi ngờ Lâm Dược Phi bị bệnh gì đó, nhưng sau khi đến bệnh viện kiểm tra hết tất cả thì kết quả là Lâm Dược Phi rất khỏe mạnh: “Bác sĩ nói có thể là do vấn đề tâm lý mà nên.”

Chuyện này là thế nào nhỉ? Lâm Tiếu đến thư viện đọc các loại sách y, đọc hết nửa ngày cũng không tìm ra đáp án. Sách y học thật sự quá nhiều, cuốn nào cũng dày cộm như nhau.

Lâm Tiếu gọi điện thoại hỏi Trần Đông Thanh thử, Trần Đông Thanh nghe xong vấn đề của Lâm Tiếu cũng sững sờ, giọng nói căng thẳng như đang bị kiểm tra bài vậy: “Tớ, tớ không biết, tớ giúp cậu hỏi thử thầy tớ xem sao.”

Hai ngày sau Trần Đông Thanh nói với Lâm Tiếu: “Đây là các hội chứng liên quan đến mang thai, đúng là do vấn đề tâm lý tạo thành, ví dụ như quá phấn khích, sốt ruột, căng thẳng, lo nghĩ quá nhiều.”

“Chắc chắn anh cậu rất quan tâm đến chị dâu cậu.”

Lâm Tiếu vô cùng bất ngờ, phải biết là sau khi chị Tiểu Vân mang thai thì anh trai luôn cười ha ha như một tên ngốc, nhưng không ngờ anh lại có cảm xúc mãnh liệt và phức tạp đến như vậy.

“Những hội chứng này phải chữa bằng cách nào?” Lâm Tiếu hỏi.

Trần Đông Thanh đáp: “Thả lỏng tinh thần.”

Lâm Tiếu gọi điện thoại nói với anh mình.

Lâm Dược Phi trả lời: “Làm sao anh có thể thả lỏng được đây?” Anh đã mong chờ cả hai kiếp người.

“Được rồi, em bớt quản chuyện người lớn lại đi, em ở trường cố gắng học tập là được.” Lâm Dược Phi nói. Một người đàn ông cao to như anh, cho dù có nôn đi chăng nữa cũng không vấn đề gì, anh còn vô cùng vui mừng khi người buồn nôn là anh chứ không phải Thẩm Vân đang mang thai kìa.

Lúc Lâm Tiếu tốt nghiệp đại học, nghỉ hè về nhà thì bụng của chị Tiểu Vân đã hơi nhô lên.

Đợi đến khi Lâm Tiếu học nghiên cứu sinh học kỳ đầu tiên, Tết nghỉ đông về thăm nhà thì bụng chị Tiểu Vân đã rất lớn, mỗi lần Lâm Tiếu đi bên cạnh chị Tiểu Vân đều phải hết sức cẩn thận.

Ngày dự sinh của Thẩm Vân là vài ngày sau Tết. Tới lúc gần ngày dự sinh, Lữ Tú Anh dặn đi dặn lại Lâm Dược Phi nhiều lần: “Buổi tối con đừng ngủ như chết thế, để khi Tiểu Vân gọi con thì con còn nghe thấy.”

Lâm Dược Phi hứa với bà nhưng Lữ Tú Anh vẫn không yên tâm, bảo Thẩm Vân đặt điện thoại lên trên tủ đầu giường: “Nếu như nửa đếm có đau bụng thì cứ cầm lấy điện thoại gọi cho mẹ.”

“Không biết là tuổi thỏ hay là rồng nữa đây.” Lữ Tú Anh nói.

Đến ngày dự sinh nhưng Thẩm Vân vẫn chưa có động tĩnh gì. Bản thân Thẩm Vân cũng không vội, thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên của Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh thì cô ấy đề nghị: “Chúng ta nhập viện sớm đi.”

“Được, nhập viện sớm đi. Mặc dù bệnh viện không thoải mái như nhà mình nhưng ở trong bệnh viện thì vẫn yên tâm hơn.”

Lâm Dược Phi sớm đã liên hệ để lấy được một căn phòng đơn trong bệnh viện, anh ở lại bệnh viện với Thẩm Vân.

Đêm ba mươi Tết, Lâm Tiếu ngồi trước TV nghe tiếng điểm mười hai giờ của Xuân Vãn, nói: “Vậy là bé rồng rồi.”

Lữ Tú Anh nói: “Nhanh đi ngủ đi, sau mười hai giờ Xuân Vãn cũng không có gì xem nữa. Sáng sớm ngày mai mẹ mang bánh chẻo đến bệnh viện cho hai đứa nó.”

Bánh chẻo đêm ba mươi Tết cũng do Lữ Tú Anh gói xong, nấu xong rồi mới mang đến đó.

Nửa đêm Lâm Tiếu đang ngủ thì loáng thoáng nghe thấy chuông điện thoại nhà mình reo lên.

Sáng hôm sau cô bị tiếng pháo bên ngoài đánh thức, cô ngáp một hơi dài rời khỏi giường, kinh ngạc phát hiện mẹ lại không ở nhà, chỉ có bà ngoại căng thẳng ngồi bên cạnh điện thoại.

“Bà ngoại, mẹ cháu ra ngoài đi chúc Tết rồi sao?” Lâm Tiếu hỏi.

Bà ngoại đáp: “Mẹ cháu đến bệnh viện rồi, đêm hôm qua Tiểu Vân trở dạ.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên: “Sao lại không gọi cháu dậy ạ?”

Bà ngoại trả lời: “Gọi cháu dậy có tác dụng gì chứ, hai chúng ta một già một trẻ, ở yên trong nhà không gây thêm phiền phức là tốt rồi.”

Lâm Tiếu nói: “Cháu không còn nhỏ nữa.” Cô đã học lên nghiên cứu sinh rồi.

“Vậy đứa bé chị Tiểu Vân sinh là trai hay gái vậy bà?” Lâm Tiếu vội vàng hỏi.

Bà ngoại: “Sinh con không nhanh thế đâu, chúng ta đợi điện thoại đi.”

Chín giờ sáng, cuối cùng điện thoại cũng reo lên, Lâm Tiếu vù một cái bắt lấy điện thoại, là mẹ gọi về.

“Sinh rồi, là con gái, sáu cân một lạng.”

Lâm Tiếu vui mừng, vẫn chưa kịp hoàn hồn về, chị Tiểu Vân sinh con gái thật rồi.

Cô có cháu gái rồi.

Cô được lên chức cô rồi.

Lữ Tú Anh nói: “Anh con và Tiểu Vân bảo con đặt tên cho cháu gái này.”

Đột nhiên gánh vác một nhiệm vụ to lớn như thế nên đầu Lâm Tiếu trống rỗng: “Con đặt tên sao?”

Lâm Tiếu suy nghĩ một lúc: “Hôm nay là Tết[1], vậy thì đặt tên Lâm Niên đi.”

[1] Tết trong tiếng Trung là – quá niên, Lâm Tiếu dùng từ Niên để đặt tên cho cháu.

Giọng nói của Lâm Dược Phi đang đứng bên cạnh vọng lại: “Lâm Niên Bá[2] sao? Có đứa con gái nào tên Bá đâu chứ? Không hay chút nào.”

[1] Nguyên văn câu của Lâm Tiếu là 今天过年, 叫林年吧, từ 吧và từ 霸 đều phát âm là “ba”, nên Lâm Dược Phi nghe nhầm tưởng Lâm Tiếu đặt tên cho con gái mình là Lâm Niên Bá.

Một tiếng bốp vừa giòn tan vừa vang dội, không biết cái đánh này mẹ đã đánh vào chỗ nào trên người anh trai: “Con nhanh đi lấy nước lạnh rửa mặt lại cho tỉnh táo đi!”

Bình Luận (0)
Comment