Lữ Tú Anh gật đầu liên tục, đây là tập tục ở nơi họ ở, nếu chưa được một tháng thì sẽ không được nói ra ngoài. Lữ Tú Anh dặn dò Lâm Tiếu: “Không được nói với người ngoài có biết chưa?”
Lâm Tiếu lập tức làm động tác kéo dây kéo trước miệng mình: “Con nhất định sẽ giữ bí mật.”
Việc đầu tiên Lữ Tú Anh làm khi về đến nhà là chuẩn bị tiền lì xì cho Thẩm Vân, nói: “Con muốn ăn cái gì uống cái gì thì cứ nói với Tiểu Phi để nó đi mua cho con.”
Lâm Dược Phi đứng bên cạnh gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, ha ha ha.”
Thẩm Vân không chịu nhận phong lì xì ấy: “Con cũng kiếm ra tiền, Tiểu Phi cũng kiếm ra tiền, bọn con không thiếu tiền đâu mẹ.”
“Tiểu Phi, anh mau bảo mẹ cất phong lì xì này vào đi.”
Lâm Dược Phi gật đầu: “Đúng đúng đúng, ha ha ha...”
Lâm Tiếu quay đầu nhìn anh mình, ngay từ ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy anh trai thì anh ấy cứ mang gương mặt cười ngờ nghệch này suốt.
“Anh, anh bị sao thế?” Lâm Tiếu hỏi.
Lâm Dược Phi đáp: “Anh vui mừng đấy, ha ha ha...”
Thẩm Vân bất lực nhìn Lâm Dược Phi, nói với Lâm Tiếu: “Từ lúc anh của em biết chị mang thai thì như vậy suốt, cứ như biến thành một tên ngốc vậy.”
Thẩm Vân không giấu được sự ngọt ngào hiện trên gương mặt mình, Lâm Dược Phi mong chờ con của hai người họ như thế, thậm chí niềm vui của anh đã vượt qua Thẩm Vân luôn rồi.
Lữ Tú Anh ghét bỏ nhìn Lâm Dược Phi: “Đã sắp làm cha người khác rồi mà không trưởng thành được chút nào.”
Lâm Tiếu nói: “Nghe nói già rồi mới có con thì sẽ vui mừng hơn bình thường.”
Một câu nói này của em gái kéo Lâm Dược Phi đang bay lâng lâng trên trời về: “Ai già rồi mới có con chứ? Ai già hả?”
Lâm Tiếu trả lời: “Anh đã sắp ba mươi rồi đấy!”
Đương nhiên ba mươi tuổi vẫn chưa già, nhưng Lâm Tiếu đang so anh với mẹ: “Lúc mẹ bằng tuổi anh thì anh đã học tiểu học rồi, em cũng sắp được nằm trong bụng mẹ rồi.”
Lâm Dược Phi cười nhẹ, lập tức phản công: “Đợi đến Tết năm sau thì em sẽ là cô người ta rồi đấy, năm nào cũng phải phát lì xì cho cô cháu gái này đấy.”
“Em sẽ không nhỏ nhen vậy đâu.” Lâm Tiếu trợn tròn mắt nhìn anh trai, anh trai lại cho rằng cô sẽ đau lòng vì phát lì xì cho cháu gái mình sao?
Lâm Tiếu nghi ngờ hỏi lại: “Tại sao lại là cháu gái?”
Cô lại nhìn xuống bụng của chị Tiểu Vân, căn cứ theo kiến thức Sinh học ít ỏi của mình, bây giờ đứa nhỏ trong bụng chị Tiểu Vân chắc chỉ lớn khoảng như một hạt đậu thôi.
Anh trai cũng không phải thần tiên biết bấm quẻ, làm sao biết đây là con gái được chứ?
Thẩm Vân giải thích: “Từ lúc anh ấy biết chị mang thai tới giờ thì luôn ngóng trông con gái.”
Trong chuyện này thì Lâm Tiếu giống anh trai mình: “Em cũng thích cháu gái.”
Cháu trai sẽ không được đáng yêu bằng cháu gái, những cô gái mà Lâm Tiếu quen biết đa phần đều rất đáng yêu, còn con trai thì rất đáng ghét, cứ phải cãi cọ nhau mãi… Ồ, nhưng nếu đó là một cậu bé sạch sẽ lễ phép như Trần Đông Thanh lúc nhỏ thì cũng rất đáng yêu.
Nhưng khi Lâm Tiếu quay đầu lại nhìn anh trai mình thì suy nghĩ kia lập tức tan biến.
Chắc chắn anh trai mình sẽ không sinh ra được một bé trai như vậy!
Vẫn nên sinh một bé gái giống chị Tiểu Vân thì tốt hơn!
Lâm Dược Phi nghe em gái mình nói thế thì không vui, nên vô thức phản bác lại: “Bé trai giống anh có gì không tốt…” Vừa nói được nửa câu thì cắn trúng lưỡi, nửa câu sau hoàn toàn bị nuốt ngược vào sống.
Ông trời phù hộ! Nhất định đừng sinh ra một thằng nhóc giống mình!
“Ai cũng nói cháu gái sẽ giống cô, tốt nhất nên sinh một bé gái giống Tiếu Tiếu.”
Thẩm Vân thấy Lâm Dược Phi thay đổi một trăm tám mươi độ thì phụt cười: “Đúng vậy, anh chị đều mong sinh được một đứa con gái thông minh đáng yêu như Tiếu Tiếu vậy.”
“Cũng không mong thông minh như cô của nó, có thể giống được một hai phần thì anh chị đã thấy đủ lắm rồi.”
Thẩm Vân nói xong thì thấp thỏm nhìn sang Lữ Tú Anh: “Mẹ thích cháu trai hay cháu gái ạ?”
Lữ Tú Anh đáp: “Đều thích cả, mẹ thích hết.”
“Không cần biết là trai hay gái, xấu hay đẹp, chỉ cần đứa nhỏ khỏe mạnh là được rồi.”
“Nhưng mấy đứa thích con gái như thế thì mẹ cũng đồng ý, hy vọng chúng ta được như ý nguyện.”
Lâm Tiếu ở nhà được một tuần thì phải về trường.
Lữ Tú Anh ở lại Bắc Kinh đợi công việc lắp đặt xong, nghiệm thu hết tất cả rồi vội vàng quay về nhà. Bà không quan tâm căn nhà ở Bắc Kinh có thông gió, bay bớt mùi hay không, Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu lúc nào có thời gian thì hãy mở cửa sổ ra, còn không thì thôi.
Còn Lữ Tú Anh chắc chắn phải về nhà chăm lo một ngày ba bữa cho Thẩm Vân.
Thẩm Vân thấy không cần thiết phải như vậy: “Mẹ, sức khỏe con rất tốt, làm gì có chỗ nào khó chịu đâu chứ.”
Thẩm Vân đã từng thấy rất nhiều thai phụ nôn rất nhiều, nhưng sau khi cô ấy mang thai thì chỉ cảm thấy buồn nôn, nôn khan một hai lần vào buổi sáng thôi, ngoài ra thì không khác trước khi mang thai là mấy.
“Trước đây bọn con ăn thế nào thì bây giờ ăn thế nấy là được rồi, không cần làm phiền mẹ đâu.” Thẩm Vân nói.
Lữ Tú Anh đáp lại: “Như vậy làm sao được chứ?”
“Bây giờ con không thể ngửi được mùi dầu mỡ, cơm Tiểu Phi làm thì như đồ ăn cho heo vậy, đồ ăn bên ngoài cũng không biết có sạch sẽ hay không.”
“Bây giờ mẹ cũng không có việc gì làm, lúc này mẹ không chăm sóc cho mấy đứa thì ai chăm sóc đây.”
Lữ Tú Anh chăm lo cho một ngày ba bữa của Thẩm Vân, rất nhanh bà đã phát hiện ra một bí mật lớn, bà gọi điện thoại nói với Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, bây giờ anh con ngày nào cũng nôn nghén cả.”
Lâm Tiếu nghi ngờ mình nghe nhầm: “Dạ?”
Người mang thai là chị Tiểu Vân chứ đâu phải anh trai?