Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 963 - Chương 963.

Chương 963. - Chương 963. -

“Bà ngoại, hôm nay chị Tiểu Vân đi làm hay ở nhà vậy ạ?” Lâm Tiếu về đến nhà là hỏi ngay chị Tiểu Vân đang ở đâu.

Bà ngoại nói: “Hôm nay cả anh cháu và Tiểu Vân đều ở nhà hết.”

Lâm Tiếu nghe thấy chị Tiểu Vân đang ở nhà thì vứt hành lý sang một bên, chạy sang bên cạnh tìm chị Tiểu Vân.

Tiểu Hoàng nhìn thấy Lâm Tiếu về nhà thì kích động chạy đến. Nhưng sau khi Lâm Tiếu về đến nhà, chuyện đầu tiên lại không phải chơi với nó mà lại muốn ra ngoài nữa, Tiểu Hoàng uất ức kêu ẳng ẳng.

“Đợi đã.” Lâm Tiếu bị mẹ gọi lại: “Trước khi đi gặp chị Tiểu Vân thì cũng nên tắm trước đã.”

“Trên đường về đầy mồ hôi và bụi bặm, người con không biết mang theo bao nhiêu vi khuẩn, tắm rửa sạch sẽ rồi hãy đi tìm chị Tiểu Vân.”

Lâm Tiếu cúi đầu ngửi thử người mình, rõ ràng không hề có mùi mồ hôi nào cả, khói bụi lại càng không. Trên đường mẹ lái xe về cũng không hề mở cửa sổ, luôn mở điều hòa, trên người cô không có mồ hôi cũng không có bụi.

Lâm Tiếu bất lực nhìn mẹ mình một cái, bệnh sạch sẽ của mẹ ngày càng nghiêm trọng hơn rồi.

Nếu như Lâm Tiếu đã không thể đi tìm chị Tiểu Vân ngay thì chỉ đành ngồi xuống ôm lấy Tiểu Hoàng đang uất ức: “Tiểu Hoàng à, em có nhớ chị không?”

Lâm Tiếu đi lấy quả bóng đồ chơi của Tiểu Hoàng, nhưng Tiểu Hoàng đã giành trước một bước gặm nó mang đến, cố gắng nhét nó vào tay Lâm Tiếu, chiếc đuôi vẫy vẫy như một đóa hoa.

“Muốn ra ngoài chơi à?” Lâm Tiếu không ngăn nó được, nhận lấy sợi dây dắt từ miệng Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng lập tức ngồi dưới đất, ngoan ngoãn đợi Lâm Tiếu đeo dây dắt lên cổ mình.

“Đi thôi.” Lâm Tiếu mở cửa, Tiểu Hoàng kích động xông xuống dưới.

Tháng tư, tiểu khu như một vườn hoa, bồn hoa nở đầy hoa hồng với đủ màu sắc. Cây lựu treo đầy các nụ hoa đỏ rực, chuẩn bị trổ bông. Trên cây hoa hòe cao lớn, giữa các tán lá xanh biếc, từng đóa hoa hòe trắng tinh tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Lâm Tiếu dắt theo Tiểu Hoàng, ánh nắng ấm áp sau giờ trưa chiếu rọi lên cơ thể họ. Ánh nắng xuyên qua các tán lá cây, biển thành từng tia nắng rọi xuống đất, một cơn gió thổi qua, các đốm sáng dao động, Tiểu Hoàng đưa tay ra bắt lấy.

Lúc này Lâm Tiếu gặp một người hàng xóm, người hàng xóm đó vừa nhìn là nhận ra Tiểu Hoàng ngay: “Tiểu Hoàng, chiều nay cũng ra ngoài chơi đấy à?”

Sau đó ánh mắt của người hàng xóm ấy lại nhìn lên người đang cầm dây dắt, lúc thấy người đó là Lâm Tiếu thì gương mặt toát lên vẻ hoang mang: “Con là…”

Lâm Tiếu trả lời: “Con là con gái của Lữ Tú Anh ạ.”

Vị hàng xóm ấy bừng tỉnh: “Ồ, là Tiếu Tiếu đấy à!”

Kể từ lúc lên đại học, chỉ có nghỉ hè và nghỉ đông Lâm Tiếu mới về nhà, sau khi về đến nhà thì cũng chỉ ở trong phòng sách không thèm ra khỏi cửa, có rất nhiều hàng xóm trong tiểu khu này chỉ nghe tên nhưng vẫn chưa biết mặt cô. Họ đều biết con gái của Lữ Tú Anh là một thiên tài Toán học, nhưng lại không biết Lâm Tiếu trông thế nào.

Tiểu Hoàng thì không như thế, ngày nào nó cũng chạy qua chạy lại trong tiểu khu, hàng xóm ở đây đều nhận ra nó.

Lâm Tiếu dắt Tiểu Hoàng đi vài vòng, lúc Lâm Tiếu muốn về nhà nhưng Tiểu Hoàng vẫn chưa chịu về. Lâm Tiếu đưa một ngón tay ra thương lượng với nó: “Vậy thì đi thêm một vòng nữa, chỉ một vòng thôi đấy.”

Đi thêm một vòng, lúc đến dưới lầu nhà Lâm Tiếu thì Tiểu Hoàng vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Tiếu kéo sợi dây lại: “Về nhà thôi.”

“Em đừng vờ như không nhận ra nhà mình, chị biết em nhận ra đấy.”

“Ẳng ẳng.” Tiểu Hoàng giả vờ thất bại, không lợi dụng được thời cơ, chỉ có thể theo Lâm Tiếu lên lầu.

Lâm Tiếu về đến nhà thì cả người đã đầy mồ hôi và bụi bặm. Cô vui vẻ đi tắm nước nóng, sấy khô tóc, thay bộ quần áo ngủ mềm mại vào, nằm dài trên sofa không muốn động đậy: “Con nghỉ ngơi một lát rồi sẽ đi tìm chị Tiểu Vân.”

Lữ Tú Anh nhìn lên đồng hồ: “Không cần đi đâu, sắp đến giờ cơm tối rồi.”

“Con gọi điện thoại nói với anh con và Tiểu Vân là chúng ta về đến nhà rồi, bảo hai đứa nó về ăn cơm đi.”

Sau khi nhận được điện thoại, không lâu sau Lâm Dược Phi và Thẩm Vân đã đến.

Thẩm Vân rất ngạc nhiên khi Lâm Tiếu về nhà vào lúc này: “Sao Tiếu Tiếu lại về rồi? Vẫn chưa đến kỳ nghỉ hè mà?”

Lâm Tiếu: “Cuối tuần nên em về ạ.”

Thẩm Vân ngạc nhiên hỏi: “Cuối tuần về chơi sao?” Bình thường ở trường Lâm Tiếu rất bận, những ngày như một tháng năm hoặc một tháng mười cũng không về nhà, mọi lần đều do Lữ Tú Anh đi thăm cô, bây giờ sao cô lại về nhà chơi thế này?

“Là do sắp tốt nghiệp nên rảnh rỗi hơn đúng không?” Thẩm Vân chưa kịp nói hết thì thấy mắt Lâm Tiếu nhìn vào bụng mình, bừng tỉnh ra: “Tiểu Phi, anh nói với mẹ chúng ta và Tiếu Tiếu rồi sao?”

Lâm Dược Phi né tránh: “Anh không kìm lòng được mà.”

Thẩm Vân giải thích: “Vốn con muốn đợi đủ tháng rồi mới nói.”

“Vậy thì chúng ta sẽ vờ như không biết.”

“Vậy bọn em sẽ xem như không biết gì.”

Lâm Tiếu và mẹ đồng thanh lên tiếng.

Thẩm Vân phụt cười một tiếng: “Không cần không cần. Người trong nhà biết không có gì cả, khoan hãy nói với người ngoài là được.”

Bình Luận (0)
Comment