Trước khi đi ngủ, Thẩm Vân và Lâm Dược Phi dựa vào đầu giường nói chuyện, lúc này tâm trạng của Thẩm Vân đã bình tĩnh lại.
“Chúng ta có Niên Niên là đủ rồi. Nếu sau khi sinh đứa con thứ hai, em lại nhận ra mình cũng là một người mẹ thiên vị thì biết phải làm sao đây?”
Điều Thẩm Vân sợ nhất là mình cũng sẽ trở thành những bậc cha mẹ không công bằng.
Cô ấy đã từng chịu khổ, chắc chắn sẽ không để con gái mình cũng phải trải qua chuyện như vậy.
“Niên Niên không muốn có em trai em gái chút nào, nếu có em trai em gái, chắc chắn con bé sẽ buồn lắm.” Thẩm Vân nói với Lâm Dược Phi.
Trước đó không lâu Thẩm Vân đã phát hiện ra tâm sự trong lòng Niên Niên. Cả Thẩm Vân và Lâm Dược Phi đều rất ngạc nhiên, họ không ngờ Niên Niên lại là một đứa trẻ nhạy cảm và tinh tế đến vậy.
Thậm chí việc sự nghiệp có thể bị ảnh hưởng cũng chỉ là lý do thứ hai.
Lâm Dược Phi: “Em nói đúng.”
“Nhưng anh cũng muốn nói suy nghĩ của anh.”
“Khả năng kinh tế của chúng ta đã đủ để nuôi hai đứa nhỏ, có thể cho chúng môi trường sống và nền giáo dục thật tốt.”
“Còn về nỗi lo hai đứa nhỏ sẽ chịu bất công, anh lại không nghĩ như vậy.”
“Em lo rằng mình sẽ thiên vị, vậy chắc chắn em sẽ không trở thành người mẹ thiên vị. Những người cha người mẹ thiên vị sẽ không lo sợ rằng mình sẽ không công bằng với những người con của mình ngay từ lúc mang thai đâu.”
“Anh cũng sẽ không thiên vị, nếu lỡ như anh có thì em hãy nhắc anh.”
“Hơn nữa, hai chúng ta đều mở công ty kinh doanh riêng, sinh một hay hai đứa cũng chẳng sao cả. Không như những người làm nhà nước, nếu làm trái chính sách kế hoạch hoá gia đình thì sẽ bị sa thải, nếu vậy thì sẽ vào đường cùng. Nhưng chúng ta chỉ cần nộp phạt theo quy định là được.”
“Em đừng nghĩ làm trái kế hoạch hoá gia đình là không tốt, sau này tỷ lệ sinh nở sẽ càng ngày càng thấp, tình hình dân số bị già hoá cũng sẽ càng lúc càng nghiêm trọng, sớm hay muộn thì nước ta cũng sẽ cho phép sinh hai sinh ba thôi. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, sau này nước ta lại sẽ khuyến khích sinh con cho xem.”
Thẩm Vân cười nói: “Anh là thầy bói à? Chuyện quốc gia đại sự mà cũng dám đoán trước.”
Thẩm Vân biết những dự đoán phát triển kinh tế của Lâm Dược Phi luôn chính xác, nhưng chính sách khác với kinh tế, cô ấy không tin Lâm Dược Phi có thể đoán đúng những chuyện liên quan tới quốc gia đại sự này.
“Có giỏi thì anh đoán xem mười mấy năm nữa chủ tịch nước sẽ là ai đi.” Thẩm Vân cười nói.
Lâm Dược Phi bất lực lắc đầu, đúng là anh biết thật, nhưng tiếc là anh không thể nói ra.
Thẩm Vân nói: “Anh yên tâm đi, em không vĩ đại đến mức suy xét tới chính sách của đất nước đâu. Những gì em nghĩ đều là vì gia đình nhỏ của chúng ta.”
Từ góc độ gia đình nhỏ, Thẩm Vân cảm thấy không có đứa con thứ hai là lựa chọn tốt hơn nhiều.
Lâm Dược Phi duỗi tay tắt đèn đầu giường: “Được rồi, nghe em hết, ngủ nào.”
Đêm nay, Lâm Dược Phi có một giấc mơ thật dài.
Nói là mơ thì không bằng nói đây là những ký ức được phát lại một lần nữa.
Những lần cãi nhau, tan tan hợp hợp giữa anh và Thẩm Vân đều được tái hiện trong mơ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Lâm Dược Phi tỉnh lại, anh kể lại toàn bộ “giấc mơ" của mình cho Thẩm Vân nghe.
Lúc đầu Thẩm Vân chỉ cho rằng đây là một giấc mơ, nhưng sau khi nghe phần sau, gương mặt cô ấy càng lúc càng nghiêm túc vì mỗi một chi tiết đều rất giống thật.
Giấc mơ này của Lâm Dược Phi quá chân thật, mỗi một lựa chọn, mỗi một chi tiết giữa hai người ở trong mơ đều rất giống với hiện thực.
“Nếu tính cách của em vẫn luôn như hồi mười tám, không trưởng thành thì tính cách của anh cũng sẽ mãi như thời mười tám, không có thay đổi gì.”
“Nếu chúng ta gặp nhau, chắc chắn sẽ giống như trong giấc mơ của anh.”
Nước mắt của Thẩm Vân tuôn như mưa, cô ấy duỗi tay đánh Lâm Dược Phi thật mạnh: “Anh cũng được lắm, vì để em giữ lại đứa bé mà có thể trở thành biên kịch phim truyền hình luôn rồi đấy.”
Thẩm Vân nhìn chằm chằm hai mảng xanh đen dưới ánh mắt của Lâm Dược Phi, nói: “Nằm mơ gì chứ, em nghĩ anh thức suốt đêm vắt óc nghĩ ra câu chuyện này thì có.”