Thẩm Vân dành một tuần để sắp xếp công việc của công ty, sau đó xin một kì nghỉ dài hạn, thu dọn hai vali hành lý.
Lâm Dược Phi giúp Thẩm Vân dọn đồ đạc, bỏ bình giữ nhiệt, chăn nhỏ và các loại đồ dùng cô ấy quen dùng vào vali, đến tận khi không đóng nổi nắp vali.
Thẩm Vân lắc đầu: “Nhiều quá.” Cô ấy kiểm tra lại, bỏ rất nhiều thứ lại. Đi ra ngoài vẫn nên gọn nhẹ thì hơn, cần gì thì mua cũng được.
Sau một lát im lặng, Lâm Dược Phi hỏi: “Chỉ có em và chị Tề, đi đường có an toàn không? Hay em mang thêm một người đàn ông nữa đi cùng.”
Lâm Dược Phi nhanh chóng nghĩ đến mấy cấp dưới trong công ty Thẩm Vân một lượt, chọn ra hai người bình tĩnh đáng tin cậy: “Tiểu Lưu? Tiểu Lý? Tiểu Lý lái xe tốt hơn.”
Thẩm Vân: “Không cần, chỉ có em và chị Tề thì thuận tiện hơn.”
Chị Tề là lái xe của công ty Thẩm Vân, đã đi theo Thẩm Vân nhiều năm. Chị Tề còn tương đương nửa thư ký của Thẩm Vân, có lịch trình quan trọng nào chị Tề đều nhớ rõ ràng, mỗi ngày đều nhắc nhở Thẩm Vân ngay khi cô ấy lên xe. Kỹ thuật lái xe của chị Tề càng không thể chê, cả chiếc xe luôn được giữ sạch sẽ từ trong ra ngoài. Qua từng ấy năm như vậy, Thẩm Vân và chị Tề vô cùng hợp nhau.
Chuyến đi tự túc này, Thẩm Vân vốn muốn lái xe một mình, nhưng nghĩ đến tình trạng thể chất của mình thì đành mang chị Tề đi cùng.
Như vậy, lúc chị Tề lái xe, Thẩm Vân có thể ngồi hoặc nằm nghỉ ngơi ở phía sau.
Khi Thẩm Vân ngứa tay muốn lái xe thì lên thay chị Tề. Hai người thay phiên lái, ai cũng sẽ không mệt mỏi.
“Yên tâm đi, em và chị Tề đều đi trên cao tốc, đại lộ, sẽ không đi vào đường nhỏ. Ban ngày lái xe, ban đêm thì nghỉ ngơi trong khách sạn.”
Lần này đi ra ngoài, Thẩm Vân lái xe việt dã trong nhà, có hệ số an toàn rất cao. Cô ấy và chị Tề khóa kỹ các cửa, giẫm mạnh chân ga, người xấu cũng không làm gì được bọn họ.
Nếu cái này coi như là nguy hiểm, vậy thì trước kia Thẩm Vân từng một mình đi xe lửa xanh vào Nam ra Bắc, giao hàng dỡ hàng bên trong nhà ga hỗn loạn, còn nguy hiểm hơn việc này nhiều.
“Được, em nhớ cẩn thận, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.” Lâm Dược Phi nói: “Anh sẽ không gọi cho em.”
Trong nhà chỉ có một mình Lâm Dược Phi biết Thẩm Vân đi du lịch tự túc, Niên Niên, Lữ Tú Anh và dì Hoàng đều cho rằng Thẩm Vân đi công tác dài ngày.
Chuyện Thẩm Vân mang thai cũng chỉ có một mình Lâm Dược Phi biết, trước khi Thẩm Vân có quyết định cuối cùng, bọn họ sẽ không nói cho người thứ ba.
“Mẹ, lần này mẹ phải đi công tác bao lâu?” Niên Niên không khóc không quậy, cô bé đã sớm quen với việc mẹ hay ra ngoài.
Thẩm Vân: “Có thể là một hai tháng, cũng có thể là hai ba tháng.”
Niên Niên đếm đầu ngón tay, một tháng là bốn tuần, hai tháng là tám tuần, ba tháng chính là mười hai tuần.
Cô bé không thể tin được kết quả mình đếm ra.
“Mẹ, lần này mẹ đi công tác lâu quá!” Trước kia mẹ đi công tác chỉ mất một hai tuần.
Thẩm Vân cười sờ đầu Niên Niên: “Bởi vì lần này mẹ đi công tác phải đưa ra một quyết định rất quan trọng.”
Niên Niên cái hiểu cái không: “Lần này mẹ đi công tác ở tận đâu vậy ạ?”
Trong thư phòng có một tấm bản đồ Trung Quốc rất lớn, trước kia mỗi lần mẹ đi công tác đều sẽ chỉ vào một điểm trên tấm bản đồ, nói cho Niên Niên mẹ phải đi nơi này.
Nhưng lần này, Thẩm Vân không chỉ vào chỗ nào trên bản đồ.
“Lần này chúng ta chơi một trò chơi, mỗi lần mẹ đến một nơi thì sẽ mua cho con một món quà ở nơi đó. Chờ mẹ về, con dựa vào những món quà để đoán xem mẹ đã đi qua những nơi nào, có được không?”
“Vâng ạ.” Niên Niên gật đầu nhỏ. Trò chơi này nghe có vẻ rất thú vị, lại còn là trò chơi cô bé chưa từng chơi.
“Mẹ, mẹ không chỉ đến một nơi sao?” Niên Niên đã hiểu sự khác nhau giữa “những cái này” và “cái này”.
Thẩm Vân: “Đúng vậy, mẹ phải đi rất nhiều nơi.”
“Vậy mẹ phải đi mấy nơi thế?” Niên Niên hỏi.
Thẩm Vân: “Chờ mẹ về, con xem mẹ mang về cho con bao nhiêu món quà là biết mẹ đi mấy nơi thôi.”
Ngày Thẩm Vân đi, chị Tề lái xe theo thời gian đã hẹn, đến cửa nhà đón cô ấy từ sáng sớm.
Niên Niên đang ngủ nướng, Lâm Dược Phi giúp Thẩm Vân xách hai cái vali bỏ vào cốp sau.
“Anh gọi Niên Niên dậy, em chào tạm biệt con bé rồi hãy đi.” Lâm Dược Phi nói.
Thẩm Vân xua tay: “Không cần.”
Lâm Dược Phi thở dài: “Niên Niên tỉnh lại nhất định sẽ khóc nháo.”
Trong mắt Thẩm Vân có ý cười, giống như một gợn sóng trên mặt hồ yên ả, rất nhanh lại biến mất không thấy nữa.
Nhưng vẫn bị Lâm Dược Phi nhìn thấy, sự hiểu rõ và ăn ý của hai đời làm anh biết rõ Thẩm Vân đang nghĩ gì. Dù Niên Niên tỉnh dậy khóc nháo cũng là người làm cha là anh phải dỗ, đến lúc đó không chừng Thẩm Vân đã đi xa mấy chục dặm.