Sau khi nhìn ra, mặc dù chị Tề không nói toạc ra, nhưng trên đường đi đều chú ý Thẩm Vân cẩn thận. Thẩm Vân là người chủ tốt, mang thai lại là giai đoạn yếu ớt vô cùng cần chăm sóc cẩn thận, chị Tề nhất định phải chăm sóc Thẩm Vân thật tốt.
Thẩm Vân lắc đầu: “Không phải cãi nhau.”
Chị Tề càng khó hiểu, cãi nhau đi giải sầu còn có thể hiểu, không cãi nhau thì sao đang mang thai lại ném công ty một mình đi chơi một tháng.
Mà đã qua một tháng, Thẩm Vân cũng không có ý muốn trở về.
Sau vài ngày ở Thượng Hải, cô ấy lại còn cho trợ lý đến lấy giấy tờ, tìm công ty du lịch xin visa đi Nhật Bản, còn hỏi chị Tề có muốn theo mình ra nước ngoài hay không.
Chị Tề đã sớm chuẩn bị việc rời nhà hai ba tháng, mặc dù không ngờ còn phải xuất ngoại, nhưng xuất ngoại chơi miễn phí cũng làm chị ấy động lòng.
Thẩm Vân đang mang thai, chị Tề cũng thực sự không yên lòng để một mình cô ấy xuất ngoại. Nếu Thẩm Vân mang người khác trong công ty theo mình, chị Tề cảm thấy còn chưa chắc cẩn thận bằng mình. Trợ lý hiện tại của Thẩm Vân là một cô gái trẻ, vừa kết hôn, còn chưa sinh con đâu, nào biết chăm sóc phụ nữ mang thai.
Chị Tề nghĩ, bỏ qua cơ hội này, không biết đời này chị ấy còn có cơ hội xuất ngoại hay không, thế là cắn răng một cái: “Đi.”
Nửa tháng sau, Thẩm Vân và chị Tề đến Hokkaido.
Khi bọn họ xuất phát là mùa thu, hiện tại đã là mùa đông, tuyết rơi rất nhiều.
Thẩm Vân thuê một phòng cho mình và chị Tề, phòng của Thẩm Vân rất lớn, có nguyên một bức tường bằng kính. Cô ấy đứng trước cửa kính nhìn thế giới bên ngoài được bao phủ trong làn áo bạc, bông tuyết bay lả tả.
Thẩm Vân ngồi trong gian phòng ấm áp, nấu một bình trà long nhãn táo đỏ, chậm rãi uống trà, ngẩn người nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ. Cô ấy cứ ngồi như vậy là nguyên một ngày, không hề cảm thấy nhàm chán.
Đói thì ăn cơm, mệt thì đi ngủ, tất cả đều nghe theo tiếng nói của thân thể mình, Thẩm Vân cảm thấy từ thân đến tâm mình đều đang từ từ được chữa trị.
Trong khách sạn rất đông khách, gần như đầy phòng. Đây là mùa nghỉ lễ cao điểm ở Hokkaido, khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới đến đây du lịch.
Thẩm Vân không tắm suối nước nóng, nhưng trong nhà ăn có thể gặp được rất nhiều khách từ các quốc gia. Nhắc tới cũng khéo, từ khi cô ấy vào ở trong khách sạn này, cho đến giờ còn chưa gặp được vị khách nào đến từ Trung Quốc, ngoại trừ chị Tề chưa từng nói nhiều, cô ấy đã thật lâu không nghe được tiếng Trung.
Trong một môi trường đầy người nước ngoài như vậy, bởi vì ngôn ngữ không thông, chị Tề cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng Thẩm Vân lại cảm thấy buông lỏng.
Cô ấy sẽ dùng vốn tiếng Anh ít ỏi mà cô ấy đã vứt bỏ từ kỳ thi tốt nghiệp trung học nhiều năm trước, để giao tiếp những gì cần thiết.
Cô ấy phát hiện ngôn ngữ cũng chưa chắc quan trọng như vậy, nói không thông, cô ấy còn có thể dùng tay, có thể dùng bút vẽ tranh trên giấy.
Dù sao kỳ nghỉ của Thẩm Vân cho tới bây giờ đều vô cùng thuận lợi.
Không cần ngôn ngữ tương thông, cô ấy cũng có thể hiểu được trạng thái của những vị khách trong khách sạn này.
Đa phần là các gia đình, cặp đôi, tình nhân đến nghỉ dưỡng, cũng có khách lẻ.
Có một vị khách nhìn rất dịu dàng khoảng hơn bốn mươi tuổi, sau khi Thẩm Vân quan sát vài ngày, xác định bà là một khách du lịch, nhịn không được dùng tiếng Anh vụng về nói chuyện phiếm với đối phương.
Sau đó Thẩm Vân biết người phụ nữ nhìn vô cùng dịu dàng này vẫn luôn độc thân, đồng thời tương lai cũng không có dự định yêu đương hoặc hôn nhân.
“Tôi không thích con người, con người quá tệ.” Người phụ nữ dịu dàng nói: “Đương nhiên bao gồm cả tôi, chính tôi cũng rất tồi tệ, lại còn tìm một người tồi tệ khác mà ở chung.”
Người phụ nữ vừa cười vừa lắc đầu.
Thẩm Vân không biết nên nói gì, chỉ có thể lộ ra một nụ cười thân thiện. Đối phương có cảnh giới quá cao, hiển nhiên không cùng một cảnh giới với Thẩm Vân.
Còn hai người phụ nữ vào khách sạn cùng ngày với Thẩm Vân, tuổi tác cũng tương tự với Thẩm Vân, thậm chí lịch trình cũng rất tương tự, bởi vì một ngày ba bữa Thẩm Vân đều có thể gặp bọn họ trong nhà ăn.
Ngay từ đầu, Thẩm Vân cho rằng bọn họ là bạn thân, thẳng đến vài ngày sau, cô ấy nhìn thấy hai người đó cho rằng xung quanh không có ai đang nhìn mình nên khẽ hôn nhau một cái.
Thẩm Vân kinh ngạc, hóa ra bọn họ là người yêu.
Ngày hôm sau, Thẩm Vân nói chuyện phiếm với họ. Tiếng Anh của Thẩm Vân rất tệ, tiếng Anh cũng không phải tiếng mẹ đẻ của hai người kia, thậm chí còn tệ hơn cả Thẩm Vân.