Nhưng ba người vẫn nói chuyện thật lâu, Thẩm Vân biết bọn họ lớn hơn mình ba tuổi, hai người họ đã mến nhau mười năm. Càng làm cho Thẩm Vân kinh ngạc chính là hai người bọn họ vẫn luôn sinh sống và làm việc ở hai thành phố khác nhau, bởi vì hai người đều rất khó thay đổi công việc, cho nên mười năm qua vẫn luôn duy trì lối sống cùng nhau đi du lịch hai ba lần hàng năm.
Đồng thời hai người đều hết sức hài lòng với cuộc sống như vậy.
“Chúng tôi đều rất cần không gian riêng.”
“Chúng tôi luôn tin tưởng hoàn toàn lẫn nhau.”
“Tôi không muốn cô ấy hi sinh sự nghiệp vì tôi, cô ấy cũng không muốn.”
Lúc chia tay, Thẩm Vân cười chúc phúc hai người: “Hi vọng hai người vẫn luôn hạnh phúc như thế.”
Hai cô gái từng người nhẹ nhàng ôm Thẩm Vân một cái, cũng đều chúc cô ấy hạnh phúc.
Từ sau khi Thẩm Vân rời nhà, ban đầu mỗi ngày Niên Niên đều hỏi một lần hôm nào mẹ về, sau đó biến thành hai ngày hỏi một lần, một tuần hỏi một lần.
Hai tháng sau, Niên Niên hỏi Lâm Dược Phi: “Cha, có phải mẹ trộm ra ngoài sinh em không?”
“Chờ đến khi mẹ về, có phải sẽ mang theo em bé về không?”
Lâm Dược Phi giật nảy mình: “Dĩ nhiên không phải, mang thai phải mất mười tháng cơ.”
Hiển nhiên Niên Niên còn chưa biết gì về thời gian mang thai, nhưng đây không phải mấu chốt của vấn đề, mấu chốt là: “Làm sao con biết mẹ mang thai?”
Niên Niên: “Con nghe cha mẹ nói chuyện.”
Lúc Lâm Dược Phi nói chuyện phiếm với Thẩm Vân, qua cửa phòng, Niên Niên nghe được loáng thoáng, nhưng cô bé cũng không nghe rõ.
Về sau mẹ đi công tác, Niên Niên thở dài một hơi, cảm thấy chắc chắn là mẹ không mang thai, là cô bé nghe lầm.
Nhưng lần này mẹ đi công tác lâu quá, lâu hơn trước kia nhiều. Niên Niên từng nghe nói đến việc đi nơi khác sinh em bé, lại bắt đầu lo lắng mẹ mình cũng trốn đến nơi khác đi sinh em bé.
“Cha, có phải là bởi vì con từng nói không muốn có em nên mẹ mới muốn trốn đến nơi khác sinh em bé không?” Niên Niên đầy lo lắng hỏi.
Lâm Dược Phi một tay ôm con gái vào lòng: “Dĩ nhiên không phải.”
Anh nghĩ nghĩ, nói với Niên Niên: “Đúng là mẹ con đang mang thai, nhưng mẹ con còn chưa nghĩ kỹ muốn cho gia đình chúng ta có thêm thành viên mới hay không.”
Niên Niên không rõ, cô bé cho rằng mang thai thì nhất định sẽ sinh em bé, chẳng lẽ không phải như vậy sao.
Lâm Dược Phi không thể giải thích quá rõ ràng với cô con gái ba tuổi được, chỉ có thể nói: “Không phải, nếu chúng ta không muốn có thành viên mới, em bé có thể lựa chọn cha mẹ khác.”
Niên Niên cái hiểu cái không gật đầu.
Một lát sau, cô bé lại hỏi Lâm Dược Phi: “Vậy mẹ mãi không về nhà chính là vì chưa nghĩ ra sao ạ?”
“Mẹ vẫn chưa nghĩ ra, là bởi vì con từng nói không muốn có em sao?”
Lâm Dược Phi nghiêm túc nói với Niên Niên: “Không phải, không phải vì con, đây là mẹ con tự quyết định.”
“Đây là một quyết định vô cùng khó khăn, cho mẹ thêm một chút thời gian, được không?”
Lâm Niên gật đầu: “Cha, tối nay con muốn ngủ với cha.”
Lâm Dược Phi bóp cái mũi nhỏ của Lâm Niên: “Làm sao vậy, không chê cha thối, không chê cha ngủ ngáy sao?”
Lâm Niên vẫn luôn ngủ cùng dì Hoàng, dù là lúc Thẩm Vân ở nhà, Lâm Dược Phi rủ Lâm Niên nằm ngủ giữa cha mẹ, Lâm Niên vẫn luôn ghét bỏ lắc đầu.
Lâm Niên: “Hôm nay tạm thời không chê.”
Ban đêm, dì Hoàng giúp Lâm Niên tắm rửa và sấy khô tóc xong, Lâm Dược Phi dẫn Lâm Niên đi ngủ. Đọc một câu chuyện trước khi ngủ, lại đọc thêm một câu chuyện, đọc thêm một câu chuyện thì Lâm Niên đã ngáp lên ngáp xuống, lại vẫn không chịu đi ngủ.
Lâm Dược Phi nhét cuốn truyện vào bên cạnh, ngã xuống giường vờ ngủ, nghĩ đến sau khi mình vờ ngủ, rất nhanh Niên Niên sẽ ngủ thiếp đi.
Dưới ánh đèn ngủ màu vàng ấm, Lâm Niên nhỏ giọng hỏi: “Cha, nếu con nói với mẹ con muốn có em, có phải mẹ sẽ giữ em bé ở nhà chúng ta không?”
Lâm Dược Phi mở to mắt, quay đầu nhìn về phía Niên Niên: “Làm sao vậy, con đổi ý?”
Lâm Niên: “Bởi vì con nghĩ đến một biện pháp ai cũng vui vẻ.”
Lâm Dược Phi nhịn không được cười: “Biện pháp gì?”
Lâm Niên: “Cha mẹ vẫn chỉ thích con, con sẽ phụ trách yêu em gái.”
Hôm nay Lâm Niên sáng ý, đột nhiên nghĩ ra biện pháp này, cô bé cảm thấy mình thật quá thông minh.
Cha mẹ chỉ thích cô bé, cô bé cũng không ít được yêu thương. Cô bé phải yêu thương em gái, như vậy em gái trong nhà cũng có người thích rồi.
Lâm Dược Phi hôn hôn trán con gái, đưa tay vụng trộm lau nước mắt.
“Niên Niên thật thông minh, có thể nghĩ ra biện pháp tốt như vậy.”
Lâm Niên thành thật cam đoan: “Con phụ trách yêu thương em gái, cha mẹ cho con tình yêu của hai người, con cũng cho em gái tình yêu của hai người.”
Lâm Dược Phi sờ đỉnh đầu Niên Niên: “Niên Niên quá thông minh. Nhưng chuyện này không phải do Niên Niên, phải chờ mẹ tự đưa ra quyết định.”