Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 981 - Chương 981.

Chương 981. - Chương 981. -

“Anh, chị Tiểu Vân đi công tác còn chưa về sao?” Hai tháng này Lâm Tiếu gọi điện thoại về nhà đều không nghe được tiếng của chị Tiểu Vân.

Lâm Dược Phi: “Ừ, lần này cô ấy đi công tác thời gian dài.”

Lâm Tiếu chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không để trong lòng, rất nhanh đã chuyển đến chủ đề kế tiếp: “Tết năm nay em không về nhà, em gọi mẹ và bà ngoại đến Bắc Kinh ăn tết, anh có tới không?”

Lâm Dược Phi: “Để sau rồi nói đi. Giờ em bận đến mức ngay cả Tết cũng không nghỉ ngơi sao?”

Lâm Tiếu: “Là em không muốn nghỉ ngơi.” Vui chơi giải trí du lịch nghỉ phép không hấp dẫn Lâm Tiếu bằng ở lại trường đại học tập trung làm luận văn, mà sau mỗi kỳ nghỉ dài hạn, Lâm Tiếu đều mất mấy ngày mới có thể điều chỉnh tốt trạng thái, cô không thích loại cảm giác này.

Lữ Tú Anh mẫn cảm về phương diện này hơn Lâm Tiếu nhiều, Thẩm Vân đi công tác hai tháng, Lữ Tú Anh nhịn không được hỏi: “Có phải con cãi nhau với Tiểu Vân hay không? Làm Tiểu Vân tức giận bỏ đi hay không?”

“Mẹ, mẹ suy nghĩ vớ vẩn gì vậy, bọn con đang rất tốt, không cãi nhau.” Lâm Dược Phi không hề chột dạ: “Tiểu Vân chỉ đi công tác lâu một chút, lần này cô ấy đi công tác là muốn…” Lâm Dược Phi bịa ra chuyện công ty của Thẩm Vân.

Lữ Tú Anh nghe không hiểu, bà nửa tin nửa ngờ nói: “Mẹ nói cho con biết, không cho con bắt nạt Tiểu Vân.”

“Tiểu Vân không có chỗ dựa bên người nhà mẹ đẻ, mẹ cho Tiểu Vân chỗ dựa. Con dâu như Tiểu Vân thật sự là đốt đèn lồng cũng khó tìm.”

Những năm qua, dù là sự nghiệp hay chăm sóc gia đình, Thẩm Vân đều rất chỉn chu.

“Cũng không biết con làm gì mà may mắn thế, liếc một cái đã nhìn trúng một cô gái tốt như vậy trên đường lớn.”

Sau khi Lâm Dược Phi lấp liếm xong thì cúp điện thoại, cầm lấy lịch bàn bên cạnh. Trên lịch có đánh dấu thời gian Thẩm Vân rời nhà. Cho tới hôm nay, Thẩm Vân đã rời nhà sáu mươi tám ngày.

Sáu mươi tám ngày qua, mỗi ngày Lâm Dược Phi đều nhớ Thẩm Vân rất nhiều lần, nhưng tới nay vẫn chưa từng gọi cho Thẩm Vân.

“Cha, hôm nay cha kể cho con chuyện về loại rau quả nào vậy?” Niên Niên cầm sách truyện tìm Lâm Dược Phi, làm Lâm Dược Phi hồi thần.

Lâm Dược Phi mở sách ra, bộ sách truyện này là Lâm Tiếu mang về khi xuất ngoại lần trước, rất thích hợp cho những đứa trẻ tầm tuổi như Niên Niên, nội dung sách truyện cũng rất thích hợp với Niên Niên.

Cuốn sách truyện này đều nói về các loại rau quả, kết hợp với tranh minh họa xinh đẹp.

Sách bằng tiếng Anh, Lâm Tiếu phiên dịch từng trang thành tiếng Trung, in ra rồi dán lên trên trang sách, một cuốn truyện dày như hai cuốn.

Sau khi Lâm Dược Phi nhận được món quà này thì không thích chút nào: “Làm cái này tốn bao nhiêu thời gian của em thế?”

Lâm Tiếu: “Một cuốn sách không mất quá nửa tiếng.”

Tiếng Anh trong sách dành cho trẻ em đương nhiên vô cùng đơn giản, mà tranh minh hoạ chiếm phần lớn, một tờ cũng không có bao nhiêu câu. Lâm Tiếu vừa giở sách, vừa nhanh chóng đánh chữ, in ra rồi dán sát lên trên trang sách là được.

Sau khi Lâm Dược Phi bắt đầu kể chuyện về rau quả cho Niên Niên, rất nhanh đã cảm nhận được chỗ tốt.

Niên Niên vẫn luôn rất kén ăn, ăn rau quả thì phải ép, vậy mà sẽ chủ động ăn rau quả.

“Tiếu Tiếu, bộ sách này của em giúp anh rất nhiều.” Lâm Dược Phi kích động vô cùng.

Trên bàn ăn hôm nay có cà rốt, vậy mà Niên Niên lại chủ động dùng đũa cho trẻ em gắp vào bát, còn ăn hết sạch, vừa ăn vừa nói: “Đây là cà rốt mà thỏ con thích.”

Lâm Dược Phi rất khó hiểu: “Sao vừa nghe mấy mẩu chuyện về rau quả lại có thể thích ăn rau được?”

Lâm Tiếu: “Bởi vì sau khi nghe những câu chuyện về rau quả, Niên Niên sinh ra tình cảm với những loại rau quả đó, có cảm giác đồng cảm.”

“Chậc.” Lâm Dược Phi nghĩ mãi mà không rõ, nhưng hiệu quả nhanh chóng như thế, bây giờ mỗi ngày Lâm Dược Phi đều kiên trì kể chuyện về rau quả cho Niên Niên.

Trong một bộ sách mà Lâm Tiếu mang về còn có chuyện về hoa quả, Lâm Dược Phi giấu vào trong ngăn kéo, chưa đọc cho Niên Niên. Niên Niên thích ăn trái cây, vẫn nên kể nhiều chuyện về rau quả hơn trước, củng cố tình cảm đã sinh.

Mà Niên Niên cũng thích những câu chuyện cũ hơn. Bởi vì khi nghe những câu chuyện cũ, cô bé có thể trả lời nhanh chóng mỗi khi đến phần cô bé nhớ, cô bé còn nói nhanh hơn ba mình và kể ra liên tục.

“Làm như vậy, cả nhà thỏ trắng đều có đủ cà rốt cho qua mùa đông.” Niên Niên vội vàng kể ra đoạn cuối của cuốn chuyện, đôi mắt to lấp lánh nhìn ba.

“Cha, một nhà bé thỏ trắng có thật nhiều người.” Niên Niên nói.

Lâm Dược Phi gấp sách lại để trên bàn ở đầu giường, nhìn Niên Niên, trong lòng âm thầm lo lắng, có phải Niên Niên nhớ mẹ không?

Trong truyện vừa rồi, bé thỏ trắng có một gia đình lớn, mẹ thỏ trắng, ba thỏ trắng, còn có rất nhiều anh chị em.

Mẹ thỏ trắng là nhân vật chính có nhiều cảnh nhất truyện.

Lâm Dược Phi lo lắng con gái nghe xong thì nhớ mẹ, nhưng Niên Niên lại hỏi một vấn đề khác.

“Cha, nếu mẹ sinh em trai hoặc em gái, có phải là sẽ không thể hối hận không? Có phải là sẽ luôn cùng lớn lên trong nhà của chúng ta không?” Lâm Niên hỏi.

Lâm Dược Phi dở khóc dở cười: “Đương nhiên không thể hối hận.”

Lâm Niên nhăn mày suy nghĩ: “Vậy lần này tạm thời con chưa muốn có em trai em gái, bởi vì con còn chưa nghĩ ra. Chờ khi nào con muốn con sẽ thông báo cho mẹ.”

Lâm Dược Phi vỗ đầu con gái một cái: “Em trai em gái không phải đồ chơi, không thể hôm nay không muốn, ngày mai lại muốn.”

“Còn thông báo cho mẹ nữa, con cho là con nói là được sao?”

“Cha đã nói với con từ lâu rồi, chuyện này do mẹ con quyết định.”

Lâm Dược Phi nói với Lâm Niên: “Chỉ có một cơ hội này.”

Nếu lần này Thẩm Vân không muốn cái thai này, về sau hai vợ chồng chắc chắn sẽ không sinh thêm nữa.

“Cho nên mặc kệ lần này chọn thế nào, đều không có thuốc hối hận.”

Lâm Niên kinh ngạc há to miệng, nếu lần này không có em trai em gái, về sau cô bé sẽ không thể có em trai em gái sao?

Lâm Niên nhăn mày nhỏ, cô bé theo bản năng không thích loại cảm giác không thể đổi ý này: “Vì sao ạ?”

Lâm Dược Phi nói bừa: “Bởi vì cơ hội mà cô tiên trẻ em cho mỗi gia đình là có hạn, lần này cô ấy đã cho chúng ta cơ hội, chúng ta lại từ chối, về sau cô ấy sẽ không cho chúng ta cơ hội nào nữa.”

Lâm Dược Phi đã đến bệnh viện làm phẫu thuật thắt ống dẫn.

Lâm Niên trừng to mắt: “Cô tiên trẻ em là gì ạ?”

Cô bé chỉ biết cô tiên răng, mẹ nói cô tiên răng sẽ trừng phạt những đứa trẻ nào không nghiêm túc đánh răng.

Lâm Dược Phi tiếp tục bịa chuyện: “Cô tiên trẻ em chính là cô tiên chuyên đưa em bé cho mỗi gia đình.”

“Cha, hôm nay trước khi đi ngủ cha kể cho con nghe chuyện về cô tiên trẻ em đi.” Lâm Niên rất có hứng thú với cô tiên trẻ em lần đầu nghe nói này.

Lâm Dược Phi tự vác đá nện vào chân mình, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục bịa chuyện, kết hợp các thể loại tiên từ trong đến ngoài nước, cuối cùng cũng đưa Niên Niên đi vào giấc ngủ.

Anh rón rén ra khỏi phòng, đến bên bàn trà rót một ly trà.

Đột nhiên, điện thoại di động trong túi anh rung lên, Lâm Dược Phi lấy ra, biểu tượng có tin nhắn mới hiện ra bên ngoài màn hình khóa.

Trong lòng anh chợt giật nảy, luống cuống tay chân ấn mở tin nhắn.

“Ngày mai em về nhà, chúng ta nói chuyện trực tiếp nhé.”

Bình Luận (0)
Comment