Đương nhiên cuối cùng Thẩm Vân không có ném nhiệm vụ gian khổ này cho một mình Lâm Dược Phi, quyết sách trọng yếu của gia đình này, Thẩm Vân và Lâm Dược Phi cùng nói cho Niên Niên.
"Ồ…" Niên Niên cũng không bất ngờ về kết quả này, dù sao cô bé đã có hơn hai tháng thời gian để chuẩn bị tâm lý.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này cha đã ngấm ngầm thay đổi các cách vô tri vô giác để nói với Niên Niên, đây là quyết định của mẹ, Niên Niên đã sớm biết đây không phải là chuyện mà cô bé có thể làm chủ.
"Vậy mẹ sinh một em bé, con có thể nuôi một con mèo con không?" Niên Niên muốn nuôi mèo con lâu rồi, nhưng cha mẹ vẫn luôn không đồng ý.
Thẩm Vân bị đôi mắt to chớp chớp của con gái nhìn, suýt chút đã gật đầu đồng ý, đến khi giọng của Lâm Dược Phi làm cho cô ấy tỉnh táo lại.
"Oắt con giỏi nhìn mặt mà nói chuyện thật." Lâm Dược Phi nhỏ giọng nói thầm, anh sớm đã phát hiện rồi. Niên Niên biết nhìn sắc mặt hơn so với Lâm Tiếu khi còn bé nhiều, Lâm Tiếu khi còn bé dù sao vẫn đắm chìm trong thế giới nhỏ của chính mình, mà Niên Niên từ nhỏ đã rất thích quan sát.
Cha mẹ lúc nào dễ thương lượng, lúc nào dạy nguyên tắc, tuy Niên Niên tuổi nhỏ nhưng trong lòng đã rõ ràng.
Mỗi lần xin được ăn kem cây, xin được xem TV thêm chốc lát nữa, đều chọn thời cơ cực kỳ tốt.
Lâm Dược Phi nghĩ thầm, chắc chắn Niên Niên đã nhận ra bây giờ cha mẹ cực kỳ mềm lòng với cô bé, vì vậy đã nói ra một yêu cầu lớn.
Quả nhiên suýt chút nữa Thẩm Vân đã đồng ý.
Lâm Dược Phi vỗ vỗ tay của Thẩm Vân. Với cương vị là một người kiên trì theo nguyên tắc trong nhà, anh từ chối lời xin xỏ của Niên Niên: "Không được."
"Mẹ đang mang thai, bây giờ không phải là lúc thích hợp nuôi mèo."
"Hơn nữa bây giờ con quá nhỏ, tự mình không thể chăm sóc bé mèo con được. Con muốn để ai trong nhà chăm sóc thay cho con?"
Niên Niên nhìn mẹ trước một lúc, sau lại nhìn cha một lúc, cuối là nhìn sang phòng của dì Hoàng một lúc, lắp bắp: "Con… con…"
Niên Niên nói không nên lời, cô bé biết rõ cha mẹ bề bộn nhiều việc, nội dung công việc của dì Hoàng là chăm sóc cho cô bé, không bao gồm chăm sóc mèo con.
“Con không còn nhỏ nữa, con lớn hơn bé mèo con, con có thể chăm sóc cho bé mèo." Niên Niên kiên trì mình có thể chăm sóc nó.
Lâm Dược Phi hỏi tiếp: “Thế con biết chăm sóc mèo con như thế nào không?”
Lâm Niên đáp: "Cho bé mèo ăn cá, dẫn bé mèo đi ra ngoài đi vệ sinh, tắm cho bé mèo."
Bé mèo nhỏ ăn cá là hình ảnh Lâm Niên nhìn thấy trong tập tranh, dẫn bé mèo nhỏ đi ra ngoài đi vệ sinh và cho bé mèo nhỏ tắm rửa đều là Lâm Niên áp dụng theo cách chăm sóc Tiểu Hoàng.
Lâm Dược Phi bảo: "Sai, sai, sai."
"Bé mèo không thể chỉ ăn cá, bé mèo đi ra ngoài sẽ thấy sợ, bé mèo thường xuyên tắm rửa sẽ dễ dàng bị bệnh."
Lâm Niên trừng to mắt, tất cả những lời cha nói và những gì cô bé nhận định đều khác xa.
"Ồ..." Lâm Niên buồn bã gật đầu, cô bé đã trả lời sai tất cả câu hỏi rồi, chắc chắn cha mẹ sẽ không đồng ý cho cô bé nuôi bé mèo rồi.
Đôi mắt nhỏ buồn bã của cô bé nhìn Thẩm Vân khiến lòng cô ấy mềm đến độ gần như sắp hóa thành một vũng nước rồi: “Không thì nuôi một con...”
Lâm Dược Phi ra hiệu Thẩm Vân đừng nói chuyện, nói với Lâm Niên: “Cha đồng ý cho con nuôi bé mèo trước, nhưng không phải bây giờ.”
"Đợi con lớn rồi, lúc có thể tự mình chăm sóc bé mèo thì có thể nuôi một bé mèo nhé."
Đôi mắt Niên Niên sáng rực lên: "Đợi con lên tiểu học chắc chắn có thể."
Niên Niên sắp đến nhà trẻ rồi, cô bé biết rõ sau khi tốt nghiệp nhà trẻ mới có thể lên tiểu học, đó là chuyện cực kỳ lâu sau đó, đợi sau khi cô bé trở thành học sinh tiểu học là có thể chăm sóc bé mèo rồi.
"Con nuôi bé mèo trước, đợi sau khi em con trong bụng mẹ lớn lên thì cũng cho em ấy nuôi một bé mèo." Niên Niên nói.
Lâm Dược Phi cười lắc đầu: “Con biết tính toán thật đấy.”
Sau khi quyết định giữ lại bầu thai này, bấy giờ Thẩm Vân mới nói việc mình mang thai với mẹ, bà ngoại và Lâm Tiếu.
Lữ Tú Anh lại càng hoảng sợ: "Đã một tháng rồi?"
Thế chẳng phải là hai tháng trước Thẩm Vân đi công tác lúc đang mang thai sao?
"Con cực khổ quá." Lữ Tú Anh cảm khái nói: "Thế tiếp theo có bận gì không? Có thể thả lỏng một chút không?”
Thẩm Vân nghe Lữ Tú Anh nói như vậy, trong lòng thấy xấu hổ, muốn thẳng thắn nói mình trước đó là đi du lịch thư giãn, không phải đi công tác.