Lâm Dược Phi nhìn ra Thẩm Vân muốn làm gì, lập tức nháy mắt với Thẩm Vân, lời ra đến khóe miệng của Thẩm Vân lại bị nuốt trở về.
Lúc trước Thẩm Vân đã nghỉ ngơi hai tháng, kế tiếp chắc chắn không thể nghỉ ngơi nữa, cô ấy nói với Lữ Tú Anh: "Tiếp theo không cần ra khỏi nhà, có điều phải đến công ty mỗi ngày."
Lữ Tú Anh lập tức nói: "Vậy bảo Tiểu Tề đưa đón con mỗi ngày đi, con đừng tự mình lái xe nữa, quá mệt mỏi."
Sau bữa cơm chiều, Thẩm Vân và Lâm Dược Phi về nhà, Lữ Tú Anh nói với Lý Vân Châu: “Haizz, hôm nay Tiểu Vân ở đây con cũng không tiện nói, ngày mai con sẽ hỏi thử Tiểu Phi sao còn bầu thêm đứa thứ hai rồi.”
Lý Vân Châu: "Thêm một đứa có gì không tốt, về sau hai đứa nhỏ có thể làm bạn, con nhìn xem Tiểu Phi và Tiếu Tiếu rất tốt đó sao?"
Lữ Tú Anh thở dài một hơi, bảo: "Vậy cũng phải hai đứa trẻ đều tốt thì mới có thể có quan hệ tốt được."
“Nếu gặp phải tình cảnh giống anh con…” Lữ Tú Anh lắc đầu, không muốn nói nữa.
“Mẹ nói xem Tiểu Phi có ý tốt cho bọn họ kiểm tra sức khoẻ, hàng năm còn bỏ tiền bỏ sức nhưng bọn họ vẫn có thể gây sự làm phiền được." Lữ Tú Anh nhớ tới chuyện này liền tức giận bể phổi.
Từ khi công ty Lâm Dược Phi bắt đầu kiếm tiền, hàng năm đều bỏ tiền cho cả nhà kiểm tra sức khoẻ, không chỉ có Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu mà còn dẫn theo cả nhà dì, cả nhà cậu.
Lâm Dược Phi còn bảo tài xế lái xe đưa đón, không chỉ có bao phí kiểm tra sức khoẻ mà còn bao cả tiền ăn uống, tiền ngủ nghỉ khi đến thành phố.
Lâm Dược Phi đã kiên trì làm như vậy rất nhiều năm, mặc kệ công việc bận rộn hay là không bận, hàng năm cả nhà kiểm tra sức khoẻ một lần, chưa lần nào quên mất, Lữ Tú Anh cảm thấy chỉ phần tâm ý này đã cực kỳ khó có được.
Những năm qua kết quả kiểm tra đều rất tốt, nhưng đến năm nay dạ dày cậu Lữ Thế Vinh được phát hiện tiền ung thư đã biến đổi, tế bào dạ dày loạn sản.
Đối với Lữ Tú Anh mà nói, bà cảm thấy kiểm tra ra sớm cũng tốt, phát hiện sớm trị liệu sớm, hiện tại vẫn còn kịp.
Sau khi Lâm Dược Phi biết kết quả kiểm tra sức khoẻ, lập tức bắt đầu liên hệ bác sĩ cho cậu. Anh chướng mắt cậu mợ là một chuyện, nhưng chữa bệnh lại là một chuyện khác. Lâm Dược Phi tính toán, kiếp trước lúc cậu vừa phát hiện cũng đã là ung thư dạ dày giai đoạn cuối rồi, thời gian phát hiện là vài năm sau, bây giờ phát hiện trước vài năm, mọi thứ đều còn kịp.
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều tuyệt đối không nghĩ tới mợ Lâm Tiếu vậy mà còn có thể làm một con thiêu thân vào thời điểm này. Mợ nhất quyết nói cậu kiểm tra ra bệnh đều là tại Lâm Dược Phi “cản”!
Là “cản” trong cản trở!
"Đều do Tiểu Phi, hàng năm cứ nhất quyết bảo bọn em đến kiểm tra sức khoẻ. Bọn em cũng đã sớm nói, thân thể khỏe mạnh lắm, đưa tiền khám sức khỏe cho bọn em ăn uống không tốt sao. Hàng năm kiểm tra sức khoẻ, cuối cùng kiểm tra ra bệnh luôn rồi. Bệnh viên có phải nơi tốt đẹp gì đâu, năm nào cũng tới một lần!”
Lữ Tú Anh nghe không vô mấy lời nói xàm của mợ Lâm Tiếu nữa, mắng ngay tại chỗ: “Em là đồ ngu hả! Chỉ cần trong đầu có não nhỏ như quả nho thì đáng lẽ cũng biết bị bệnh không phải không kiểm tra sức khoẻ là không tồn tại! Hàng năm Tiểu Phi bỏ tiền ra sức đón hai đứa em tới kiểm tra sức khoẻ, cả một tấm lòng tốt cho… lòng lang dạ thú ăn. Xin lỗi Tiểu Phi ngay, nếu không thì cút ra khỏi phòng bệnh mà Tiểu Phi tìm cho hai đứa em!”
Lâm Dược Phi đã rất nhiều năm chưa từng thấy mẹ hung dữ cãi nhau vậy, sau khi thấy, trong lúc nhất thời còn có hơi hoài niệm.
Sau khi Lữ Tú Anh nổi giận, cậu và mợ Lâm Tiếu lập tức sợ tới mức tìm đến Lâm Dược Phi xin lỗi, lời hay ý đẹp đã tới hết nước hết cái, còn mua nhiều đồ như vậy. Bọn họ đều nhìn ra Lữ Tú Anh là nói thật, nếu như bọn họ không nhận sai, Lữ Tú Anh thật sự có thể mặc kệ chuyện chữa bệnh cho em ruột.
"Mẹ, chuyện này không liên quan gì tới mẹ. Sau này mẹ đừng quan tâm, đừng hỏi, đừng gặp bọn họ." Lâm Dược Phi nói với Lữ Tú Anh.
Kiếp trước cậu đi trước bà ngoại, bà ngoại đang cao tuổi mà phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cũng mắc phải một cơn bệnh nặng.
Nếu như Lâm Dược Phi biết cậu sẽ bị bệnh thì hiển nhiên sẽ không thể giả không biết được. Nhưng điều kiện tiên quyết là người nhà mình không thể bị ấm ức.