Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 987 - Chương 987.

Chương 987. - Chương 987. -

Lữ Tú Anh nghe Lâm Dược Phi nói như vậy, lập tức đồng ý: “Vậy mẹ sẽ mặc kệ.”

Lâm Dược Phi: “Không cần mẹ quan tâm, thật ra cũng không cần con quan tâm.”

Chuyện duy nhất Lâm Dược Phi làm chính là dựa vào quan hệ tìm một giường bệnh, bảo cậu mau chóng nằm viện, những chuyện khác đều là chị họ Văn Lệ bận trước bận sau.

"Vẫn là con gái đáng tin." Lữ Tú Anh nói: "Đáng tiếc, bên trên là một cặp cha mẹ thế này, quan hệ hai đứa Văn Lệ và Văn Kiến không tốt nổi."

"Bây giờ Văn Lệ chịu chăm sóc Thế Vinh, là Văn Lệ có lương tâm. Đôi vợ chồng đó nếu lại không biết tốt xấu thì chút lương tâm cuối cùng của Văn Lệ sẽ bị mài mòn không sót lại gì, về sau còn chịu khổ." Lữ Tú Anh đã sớm nhìn thấu, Lữ Văn Kiến không đáng tin bằng Lữ Văn Lệ.

"Vì vậy mẹ nhìn đi, các anh chị em vui vẻ hay không hòa thuận, mỗi thứ đều là một nửa." Lữ Tú Anh nói với Lý Vân Châu.

"Con ngóng trông sẽ lại là con gái." Lữ Tú Anh nói.

“Anh em trai bất hòa là nhiều nhất, anh chị gái, chị em trai không hòa thuận chủ yếu phải xem cha mẹ có bất công hay không. Coi như là không bất công, anh trai em gái và chị em trai cũng rất khó thân mật cả đời.”

"Hai chị em gái là thân nhất. Về sau mỗi đứa đều có gia đình, có con cái riêng, có cháu rồi nếu quan hệ tốt thì cả đời có thể làm bạn."

Lý Vân Châu bảo Lữ Tú Anh đừng bận tâm quá: “Đều tốt, đều tốt cả.”

“Nếu là một em gái thì hai chị em làm bạn, nếu là em trai thì Tiểu Phi và Tiểu Vân trai gái có đủ.”

“Con làm bà nội, cứ lo chuẩn bị tiền lì xì là được rồi.”

Lâm Tiếu là người cuối cùng trong nhà biết tin chị Tiểu Vân mang thai, kỳ nghỉ đông năm nay cô ở trường học chuyên tâm làm luận văn, ban ngày điện thoại tắt thông báo, tối mỗi ngày sẽ mất nửa tiếng xử lý bưu kiện, điện thoại và tin nhắn.

Lâm Tiếu nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ anh trai gọi cho cô, bèn gọi lại: “Anh, anh tìm em có việc gì hả?”

Lâm Dược Phi nói với Lâm Tiếu tin Thẩm Vân mang thai.

Lâm Tiếu hoảng sợ: “Anh chị nghĩ kỹ chưa? Muốn nuôi cả hai đứa à?”

Lâm Dược Phi đáp: "Ừ."

"Vậy Niên Niên thì sao? Niên Niên có thể chấp nhận không?” Lâm Tiếu lập tức hỏi.

Lâm Dược Phi nói: "Niên Niên đang từ từ chấp nhận, anh và chị dâu em đang cố gắng chỉ dẫn."

Lâm Tiếu: "Niên Niên đâu? Em nói chuyện điện thoại với Niên Niên."

Người nghe điện thoại rất nhanh đã đổi thành Niên Niên, giọng Niên Niên trong điện thoại càng thêm ngọt ngào, mềm mại: "Cô ơi..."

Lâm Tiếu: "Niên Niên, về sau em trai em gái được sinh ra rồi, nếu như cháu ngại em phiền, ngại nó hôi thì tới tìm cô, ở với cô nhé."

Lâm Tiếu không thích những đứa trẻ khác, nhưng mà đặc biệt thích Niên Niên.

Niên Niên nghiêm túc ngẫm nghĩ, đáp: "Dạ, cháu có thể ở với cô bao lâu ạ?”

Lâm Tiếu: “Cháu muốn ở bao lâu cũng được, có thể ở cả đời."

Niên Niên: "Thế nhưng… thế nhưng về sau cô cũng sẽ có em bé của mình mà."

Lâm Tiếu: "Sẽ không, sau này cô không sinh em bé, không kết hôn."

Lúc Lâm Tiếu mười mấy tuổi vẫn còn ngây thơ ở phương diện này, nhìn thấy người chung quanh đều kết hôn sinh đẻ, cho là sau khi mình lớn lên cũng phải kết hôn sinh con. Bây giờ Lâm Tiếu hai mươi mấy tuổi đã suy nghĩ rõ ràng con đường đời mà mình muốn, không chỉ có sự nghiệp mà còn có cuộc sống.

Lâm Dược Phi ở bên kia điện thoại nghe thấy lời của em gái, lắp bắp kinh hãi, vội vàng cướp lấy điện thoại, hỏi: "Tại sao sau này em không kết hôn?”

Lâm Tiếu: "Kết hôn phải chịu trách nhiệm, bây giờ trách nhiệm của em đã rất nhiều rồi."

Lâm Tiếu muốn chịu trách nhiệm với đề tài bài luận của mình, về sau còn phải chịu trách nhiệm với học sinh của mình, quan trọng nhất là phải chịu trách nhiệm với lý tưởng của mình.

Lâm Dược Phi kiến thức rộng rãi, biết rõ người trẻ tuổi sau này có thể lựa chọn các cách sống riêng, nhưng từ tận đáy lòng anh vẫn là người rất truyền thống: "Haizz, em không kết hôn, không yêu đương, chỉ sống một mình mình lẻ loi sao?"

Lâm Tiếu nhỏ giọng nói: "Em chỉ nói là không kết hôn…"

Lâm Dược Phi nhướng lông mày lên: "Sao nào? Yêu đương sao có thể không chịu trách nhiệm được?"

Lâm Tiếu: “Ha ha…”

Lâm Dược Phi hiểu rất rõ em gái, anh lập tức nghe ra hàm ý trong tiếng cười của em gái, trừng to mắt: “Sao hả? Em đã yêu đương mà không chịu trách nhiệm rồi sao!”

Bình Luận (0)
Comment