Lâm Tiếu cười trong điện thoại, hiển nhiên không định chia sẻ chi tiết chuyện yêu đương của mình với anh trai.
“Là ai? Bạn học đại học hay cũng là tiến sĩ? Mặt mũi trông như thế nào? Nhà ở đâu? Cha mẹ của người đó đang làm gì? Mấu chốt nhất là nhân phẩm thế nào? Tính tình có được không?”
Lâm Dược Phi liên tục ném ra câu hỏi, Lâm Tiếu không trả lời dù là một câu. Cô vừa cười vừa nói: "Anh, em thấy Niên Niên giống như một chiếc súng liên thanh nhỏ là do di truyền từ anh đấy."
Tốc độ nói của anh trai còn nhanh hơn súng liên thanh.
Lâm Tiếu nói tiếp: "Anh hỏi thăm nhiều như vậy làm gì! Em chỉ yêu đương mà thôi, không muốn kết hôn."
Lâm Dược Phi nhíu mày, qua giọng điệu của em gái, anh tin tưởng, nhưng mà chưa tin hẳn. Anh tin tưởng bây giờ em gái đúng là đang có suy nghĩ này, nhưng mà: "Con người sẽ thay đổi."
"Suy nghĩ của người hai mươi mấy tuổi và người mười mấy tuổi khác nhau, năm ba mươi mấy tuổi cũng không giống với năm hai mươi tuổi."
Lâm Dược Phi lo lắng bây giờ em gái yêu đương tính toán quá đơn giản, nếu như về sau suy nghĩ thay đổi muốn kết hôn thì đối tượng yêu đương không phải là đối tượng kết hôn phù hợp.
Lâm Tiếu kết thúc đề tài này, nói: "Anh, anh không cần lo lắng cho em, thời gian này anh hãy lo lắng cho chị Tiểu Vân và Niên Niên đi."
Sau khi Lâm Dược Phi tắt điện thoại của em gái thì lập tức gọi cho mẹ một cuộc điện thoại, thăm dò mẹ có biết chuyện này hay không, anh phát hiện mẹ cũng không biết.
"Tiểu Vân, em giúp anh tâm sự với Tiếu Tiếu đi, người yêu mà em ấy nói rốt cuộc là như thế nào?" Lâm Dược Phi bảo Thẩm Vân trò chuyện với Lâm Tiếu, có mấy lời Lâm Tiếu càng muốn nói với chị Tiểu Vân hơn.
Thẩm Vân không rõ Lâm Dược Phi đang lo lắng cái gì, cô ấy bảo: "Bây giờ Tiếu Tiếu đang là tuổi yêu đương mà."
Lâm Dược Phi: "Anh thế này không phải là vì sợ em ấy yêu đương với một kẻ không đáng tin cậy sao." Cái gì mà chỉ yêu chứ không kết hôn, nếu thế này Lâm Dược Phi nghe tới là lo lắng.
Thẩm Vân lắc đầu: “Anh thế này là quan tâm quá bị loạn, Tiếu Tiếu cũng không rảnh rỗi đi yêu đương linh tinh, thời gian của Tiếu Tiếu quý giá lắm."
Phần lớn thời giờ của Tiếu Tiếu đều dành cho Toán học, chỉ có rất ít thời gian dùng để vận động, nghỉ ngơi, giải trí, mỗi thứ một lần mới có thể làm cho Lâm Tiếu phân ra thời gian để yêu đương.
Thẩm Vân vừa cười vừa nói: “Yêu đương mang đến cho Tiếu Tiếu niềm vui, nhưng vẫn không thể so với Toán học được.”
Người nhà đã sớm biết, bất cứ chuyện gì mang đến cho Lâm Tiếu niềm vui đều không thể sánh bằng Toán học được.
"Ít nhất cũng có thể so sánh với nghỉ ngơi và giải trí của Tiếu Tiếu."
Lâm Tiếu cũng không phải là con mọt sách, từ nhỏ cô đã thích xem TV, xem tạp chí, xem truyện tranh, về sau lại thử các loại trò chơi trên máy tính. Lâm Tiếu đều dùng chung một cái tên là "Mộc Mộc Trúc Trúc" cho các trò chơi, đều là lúc đăng ký tên tiện tay gõ vào, không nghĩ tới sau đó chiến tích mấy trò chơi đó đều vọt lên hạng nhất bảng xếp hạng, tên trong trò chơi của Lâm Tiếu còn dẫn tới sự chú ý của một bộ phận bạn trên mạng.
Trong diễn đàn có rất nhiều thiệp mời đều hỏi ông trùm Mộc Mộc Trúc Trúc là ai, về thân phận của Lâm Tiếu thì có các loại suy đoán. Bởi vì chiến tích của Lâm Tiếu bất phàm, thời gian chơi trò chơi không nhiều lắm nên suy đoán chủ yếu nhất là Mộc Mộc Trúc Trúc là một học sinh cấp 3 rất có thiên phú chơi trò chơi, hoặc là một người tinh anh trong xã hội đang đi làm.
Lâm Tiếu luôn thích thử nghiệm những món đồ mới lạ, cũng duy trì vài loại sở thích, hứng thú. Bây giờ mặc dù nghiên cứu khoa học bận rộn, nhưng Lâm Tiếu cũng sẽ tranh thủ lúc rảnh rỗi mà đi nhấm nháp mỹ thực, còn có thói quen đọc sách xem truyện tranh từ nhỏ đã nuôi dưỡng vẫn đang tiếp tục, sách Lâm Tiếu đọc vừa nhiều vừa hỗn tạp, có mấy loại hữu dụng nhưng ngoài ra cũng có mấy loại vô dụng.
Trong mấy năm đại học này, bởi vì sân vận động có sẵn nên cũng rất dễ dàng tìm được bạn học cùng tập thể thao. Lâm Tiếu không chỉ kiên trì thói quen tập thể thao, cách thức tập thể thao thường ngày cũng càng ngày càng nhiều.
Đánh bóng bàn, cầu lông, bóng chuyền cùng các bạn học.
Lâm Tiếu không có tế bào thể thao gì, nhưng mà người bên cạnh cô thì đặc biệt tốt, lúc mọi người chơi bóng đều gọi tên cô đầu tiên, còn có thể ném bóng cho cô đánh.
Bình thường Lâm Tiếu gọi điện thoại và về nhà lúc nghỉ đông và nghỉ hè, trò chuyện về cuộc sống học đường, mỗi lần Thẩm Vân nghe đều cảm thấy thú vị.
Thẩm Vân cảm thấy đây là một đạo lý cực kỳ đơn giản. Tiếu Tiếu đã có lý tưởng không ngừng phấn đấu đầy hứa hẹn, lại còn khiến cuộc sống của bản thân trôi qua thú vị như vậy thì làm sao có thể sẽ yêu đương với người không ra làm sao. Tình yêu của Lâm Tiếu nhất định cũng là có thể để cuộc sống của cô càng thêm rạng rỡ, thú vị.