Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 989 - Chương 989.

Chương 989. - Chương 989. -

Thế nhưng dù như thế nào Lâm Dược Phi vẫn lo lắng, nhất quyết bảo Thẩm Vân thời gian gần đây nói chuyện phiếm với Lâm Tiếu nhiều lên: "Em đi nói bóng gió về chuyện yêu đương đi, Tiếu Tiếu chịu nói chuyện với em hơn."

Thẩm Vân đi dò hỏi quân tình. Được rồi, cô ấy thừa nhận mình cũng rất tò mò. Tiếu Tiếu là cô gái ưu tú như vậy, rốt cuộc sẽ yêu đương với chàng trai như thế nào.

Thẩm Vân không muốn quấy rầy Lâm Tiếu, cách vài ngày, lúc Lâm Tiếu chủ động gọi điện thoại về nhà mới nói chuyện phiếm với cô vài câu. Một kỳ nghỉ đông trôi qua đã gom góp được biết không ít tin tức rồi

Thẩm Vân nói với Lâm Dược Phi: “Chàng trai đó cũng học ở Bắc Kinh.”

Lâm Dược Phi: "Học nghiên cứu sinh hay là tiến sĩ?"

Thẩm Vân: "Ngành học là ngành y hệ đào tạo tám năm, sau khi tốt nghiệp nhất định là tiến sĩ, còn hiện tại học nghiên cứu sinh hay là tiến sĩ thì em nghe không hiểu."

Đôi mắt Lâm Dược Phi sáng lên: "Học y?"

Theo tuổi tác bà ngoại và mẹ tăng dần, mấy năm nay Lâm Dược Phi càng ngày càng chú ý việc kết giao với những người bạn bác sĩ, nghe nói người yêu của Tiếu Tiếu học y, phản ứng đầu tiên là vui mừng.

Nhưng rất nhanh sau đó lại nhíu mày: “Bác sĩ bận quá, đa số khoa đều bề bộn nhiều việc, sau này không thể chăm sóc gia đình được.”

Hơn nữa rất nhiều bác sĩ nam dễ dàng làm bậy bạ, có tiền lại áp lực lớn, đám người thế này là đối tượng có nguy cơ cao ngoại tình, phạm vi quen biết của Lâm Dược Phi đã có rất nhiều ví dụ giống thế này.

"Tiếu Tiếu chắc chắn không phải là người sẽ chăm sóc gia đình…" Lâm Dược Phi hiểu rõ em gái của mình: "Còn tìm một người không chăm sóc gia đình, hai người đều không chăm sóc gia đình..."

Thẩm Vân cắt ngang lời Lâm Dược Phi: "Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, Tiếu Tiếu đã nói rất rõ ràng, không lập gia đình."

Thẩm Vân ghét bỏ nhìn Lâm Dược Phi một cái: "Đừng có dùng cái ý nghĩ của thế hệ sau bảy mươi các anh để nghĩ về thế hệ sau tám mươi của Tiếu Tiếu."

"Tiếu Tiếu sống rất rõ ràng, rất hiểu biết."

"Em thấy em ấy sống còn rõ ràng hơn chúng ta nhiều."

Lâm Dược Phi chậc lưỡi một tiếng, muốn phản bác nhưng lại không dám, tiếp tục hỏi: “Vậy người đó trông thế nào?”

Thẩm Vân đáp: “Đẹp trai.”

Lâm Dược Phi vội vàng hỏi: "Tiếu Tiếu cho em xem hình rồi hả?”

Thẩm Vân: "Tiếu Tiếu tự nói đẹp trai."

Lâm Dược Phi nhíu mày: "Mắt nhìn của em ấy ra làm sao chứ." Lâm Dược Phi được công nhận là đẹp trai, nhưng mà trong miệng em gái thì từ nhỏ đến lớn chỉ có một chữ “xấu”.

Lâm Dược Phi tưởng tượng không ra người mà em gái cảm thấy đẹp trai là như thế nào, chắc không phải là người quái dị trong mắt mọi người chứ?

Thẩm Vân: "Là kiểu nhã nhặn, tuấn tú, da rất trắng, thân hình cũng rất cao, một mét bảy chín."

Lâm Dược Phi trừng mắt, vẻ mặt không thể tin. Còn có chàng trai sẽ nói mình cao một mét bảy chín sao? Không bỏ thêm một số để làm tròn thành mét tám sao?

"Trái lại là một đứa trẻ trung thực…" Lâm Dược Phi bình luận.

Vấn đề tiếp theo của Lâm Dược Phi là tên họ đầy đủ của đối phương, quê quán ở đâu, cha mẹ làm gì, Thẩm Vân đều không biết.

Lâm Dược Phi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Thẩm Vân: "Miệng của Tiếu Tiếu kín như vậy à, ngay cả em cũng không nói?"

"Chắc em sẽ không đứng cùng phe với Tiếu Tiếu hùa nhau gạt anh chứ?"

Thẩm Vân: "Vậy anh thử ngẫm nghĩ lại xem, vì sao Tiếu Tiếu lại muốn gạt anh. Với cái kiểu điều tra hộ khẩu này của anh, Tiếu Tiếu không thèm nói với anh đâu."

Lâm Dược Phi: “Anh thế này không phải là do lo lắng sao.”

Anh biết rõ Lâm Tiếu đã sớm có năng lực làm chủ cuộc sống của mình, nhưng với tư cách là anh trai, anh vẫn không nén được lo lắng.

"Vậy em hỏi câu hỏi quan trọng nhất chưa? Tiếu Tiếu thích tên nhóc đó ở điểm nào?"

Thẩm Vân: "Tiếu Tiếu nói lúc ở bên chàng trai đó, em ấy cảm thấy rất nhẹ nhàng, rất vui vẻ."

Sắc mặt Lâm Dược Phi thoáng đã thả lỏng: "Vậy cũng được… em ấy thích là được."

Ưu điểm khác cũng không sánh bằng có thể làm cho Tiếu Tiếu vui vẻ. Đương nhiên: "Nếu ngày nào đó dám làm cho Tiếu Tiếu không vui, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho thằng nhóc đó."

Thẩm Vân liếc mắt: “Chuyện yêu đương của người trẻ tuổi, anh bớt xen vào đi.”

Thẩm Vân cảm thấy Lâm Dược Phi còn không bằng Lữ Tú Anh nữa cơ, cô ấy bảo: "Lúc hai chúng ta yêu nhau không đáng tin như thế mà mẹ anh còn không hề nói một chữ."

Buổi tối nằm ở trên giường, Lâm Dược Phi giúp đỡ Thẩm Vân nhét chăn lót eo, thai thứ hai đã lộ ra ngoài nhanh hơn một đứa nhiều. Cùng số tháng nhưng bây giờ bụng Thẩm Vân lớn hơn lúc có thai Niên Niên quá nhiều.

Lúc nằm ở trên giường, Thẩm Vân thường xuyên cảm thấy eo không thoải mái, muốn dùng gối đầu, chăn lót thành một cái ổ nhỏ để cho cô ấy cảm thấy thoải mái. Có đôi khi thoáng cái đã lót vừa ý, có đôi khi dù lót như thế nào Thẩm Vân cũng cảm thấy chưa đủ thoải mái, phải điều chỉnh hơn nửa tiếng.

Bình Luận (0)
Comment