Lâm Dược Phi vừa điều chỉnh cái chăn, vừa nói chuyện phiếm cùng Thẩm Vân: "Ôi, ban ngày em bảo Tiếu Tiếu sống hiểu biết hơn chúng ta. Chúng ta sống thế nào mà không hiểu biết thế?"
Thẩm Vân: "Lúc em bằng tuổi Tiếu Tiếu, không hề hiểu biết như Tiếu Tiếu rằng bản thân muốn một cuộc sống như thế nào."
Lâm Dược Phi im lặng, anh thì càng không cần phải nói.
Thẩm Vân: “Nhưng mà hai ta cũng không cần so sánh với Tiếu Tiếu, người bình thường mà, có thể càng sống càng hiểu biết, đó cũng là tiến bộ.”
"Hầy, nếu nói thì nếu anh có thể sống lại một đời, anh muốn sống như thế nào?"
Đột nhiên nghe được vấn đề này, Lâm Dược Phi ngẩng mạnh đầu nhìn về phía Thẩm Vân, trái tim đập bình bịch. Vì sao Thẩm Vân lại hỏi như vậy? Có phải cô ấy… Nhưng sau khi tỉnh táo vài giây, Lâm Dược Phi từ vẻ mặt như thường của Thẩm Vân nhìn ra Thẩm Vân không có ý gì khác, câu hỏi này chỉ là một câu hỏi mang tính giả thuyết.
Thẩm Vân nói về bản thân mình trước: "Nếu như em có thể sống lại một đời thì em cũng muốn thử sống giống như Tiếu Tiếu."
Công việc và gia đình chỉ cần ném sau đầu, cuộc sống có thể nhẹ nhàng đi một nửa.
"Kiếp sau, hoặc là em sinh ra ở nhà người có tiền, không cần làm việc cũng không lo áo cơm cả đời, hoặc là em không kết hôn không sinh con, một thân một mình, tự do, phóng khoáng."
Lâm Dược Phi nắm chặt tay Thẩm Vân: "Hai ta hiện đang cố gắng, về sau để con gái có thể tự do lựa chọn. Con gái muốn sống thế nào thì sẽ sống như thế ấy."
“Nếu sau khi lớn lên Niên Niên cũng giống như cô con bé, cũng sống mà không muốn kết hôn thì không kết hôn, muốn kết hôn thì nuôi một cậu trai trắng trẻo.”
Thẩm Vân hung hăng trừng Lâm Dược Phi một cái: "Nỗ lực để cho sau này con gái sống một cuộc sống tốt, tại sao anh không cố gắng để em sống một cuộc sống tốt?”
Đôi mắt Lâm Dược Phi trừng càng lớn: “Em muốn sống ngày tháng tốt lành gì? Em cũng muốn nuôi một cậu trai trắng trẻo à?”
Thẩm Vân bậc cười: “Hầy, anh còn chưa nói kìa! Nếu như có thể sống lại thì anh muốn sống một cuộc sống như thế nào?”
Lâm Dược Phi nhẹ nhàng ôm Thẩm Vân: "Sống như hiện tại vậy, toàn bộ nỗ lực của anh chỉ có thể sống như thế này thôi."
Lâm Dược Phi dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Thẩm Vân: "Sống như hiện tại em không thích à?"
Thẩm Vân không chút do dự đáp: “Thích chứ.”
Sự nghiệp của cô ấy, gia đình của cô ấy đều là khát vọng từ nhỏ của cô ấy, đều là những thứ cô ấy không cách nào dứt bỏ được. Đời này cô ấy nhất định là không nỡ bỏ xuống cái nào.
"Cho nên mới nói kiếp sau mà, kiếp sau cũng muốn thử xem cuộc sống thanh nhàn ra làm sao.” Thẩm Vân nói.
Lâm Dược Phi: "Cần gì chờ tới kiếp sau, sau khi về hưu là được mà."
Mùa hè, kỳ nghỉ đông vừa kết thúc, Lữ Tú Anh đã gọi điện hỏi Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, nghỉ hè rồi, khi nào con về nhà thế?”
Lâm Tiếu lật xem thời gian biểu của mình: “Tháng sau ạ, cuối tháng bảy con sẽ về nhà.”
Lữ Tú Anh: “Con lại bận gì vậy? Được nghỉ hè rồi mà.”
Lâm Tiếu đã giải thích với mẹ rất nhiều lần, chỉ có sinh viên khoa chính quy mới được nghỉ vào những kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hằng năm. Lâm Tiếu đang học tiến sĩ, đã không còn là sinh viên đại học nữa rồi, cô đã được xem là người đi làm.
Thậm chí không phải là người làm công mà là làm chủ, vì cô phải tự lo cho các nghiên cứu của mình.
Nhưng mẹ vẫn giữ tư tưởng cũ, nghĩ học tiến sĩ cũng là học sinh, đã là học sinh thì phải có ba tháng nghỉ đông và nghỉ hè.
Đúng là một gánh nặng ngọt ngào! Lâm Tiếu biết mẹ nhớ mình, nhưng cô không thích bị người khác quấy rầy nên đã từ chối kế hoạch tới Bắc Kinh vào tháng bảy của mẹ và bà ngoại.
Mấy năm nay, từ sau khi mua nhà ở Bắc Kinh, mẹ và bà ngoại đã đi khắp Bắc Kinh rồi. Lâm Tiếu biết hai người thích ở nhà hơn, đến Bắc Kinh chỉ là để thăm cô.
“Thật sự không cần đâu, chỉ một tháng thôi, sau khi xử lý xong những chuyện còn dang dở, con sẽ về nhà ngay.” Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tiếu điều chỉnh lại thời gian biểu cho một tháng tới của mình một lần nữa, kéo dài thời gian làm việc mỗi ngày thêm một tiếng đồng hồ, như vậy thì mới có thể về thăm nhà trước mấy ngày.
“Mẹ, ngày mốt mẹ lái xe tới đón con đi.” Lúc gọi về nhà Lâm Tiếu có hơi xấu hổ, cô đã hơn hai mươi tuổi rồi, một năm nữa sẽ tốt nghiệp tiến sĩ, thế mà về nhà còn phải nhờ mẹ đưa đón.
“Năm nay con phải học lái xe mới được.” Lâm Tiếu đã hạ quyết tâm rất nhiều lần, nhưng không lần nào có thời gian.
Lữ Tú Anh: “Mẹ luôn sẵn sàng tới đón con mà.”
“Khi nào có thời gian rồi học, mẹ cũng có thể đón con thêm vài lần nữa.”