Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 991 - Chương 991.

Chương 991. - Chương 991. -

Về đến nhà, Lâm Tiếu nhìn ổ khoá mới trên cửa lớn nhà mình, ngạc nhiên hỏi: “Nhà chúng ta đổi khoá cửa rồi hả mẹ?”

Lữ Tú Anh ấn ngón tay lên cửa, khoá cửa lập tức mở ra, bà đẩy cửa ra nói: “Ừ, vừa mới đổi. Con cũng lưu vân tay của mình vào đi, nhớ cả mật khẩu nữa.”

Nghe tiếng mở cửa, Tiểu Hoàng từ từ bước tới.

Nó nhìn Lâm Tiếu đầu tiên, nhưng không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Sau đó nó quay phắt đầu lại, hai mắt mở to, sau đó điên cuồng lao về phía cô.

Lâm Tiếu vội vàng ngồi xuống, hai tay ôm lấy Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng, chị về rồi này.”

Lần cuối cô về nhà cách đây đã lâu, khi Tiểu Hoàng mới nhìn thấy cô nó còn không dám tin. Sau khi nhận ra cô đã thật sự về nhà, Tiểu Hoàng trở nên cực kỳ nhiệt tình.

Tay và mặt Lâm Tiếu bị Tiểu Hoàng liếm ướt dầm dề, cô không chịu nổi, phải né trái né phải: “Được rồi, được rồi.”

Biết hôm nay Lâm Tiếu về nhà, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân đã đưa Niên Niên tới từ sớm.

Sau khi nhìn thấy Lâm Tiếu, Niên Niên lập tức nhào tới, muốn được cô ôm.

Lâm Dược Phi nhìn con gái: “Sao con giống chó con quá vậy?”

Lâm Tiếu ôm lấy Niên Niên, sau khi về nhà, cả người cô như được thả lỏng. Được người nhà vây xung quanh, Lâm Tiếu cảm nhận được nỗi nhớ của từng người đối với mình. Tuy người lớn không thể hiện thái quá như Tiểu Hoàng và Niên Niên, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng từ gương mặt vui vẻ và những lần gắp đồ ăn cho cô của họ.

Sau này phải thường xuyên về nhà mới được, Lâm Tiếu thầm quyết tâm.

Năm nay Lâm Tiếu không hay về nhà, vì sau mỗi lần về nhà, tâm trạng của cô được thả lỏng, thật sự rất khó duy trì hiệu suất làm việc.

“Chị Tiểu Vân, ngày dự sinh của chị là nửa tháng sau đúng chứ?” Lâm Tiếu hỏi: “Mang thai lần này có vất vả không chị?”

Thẩm Vân: “Vất vả hơn lúc mang thai Niên Niên một chút.”

Lúc Thẩm Vân mang thai Niên Niên, cô ấy hoàn toàn không bị nghén, người “nôn nghén" trong nhà là Lâm Dược Phi. Lần mang thai đứa con thứ hai, ba tháng đầu cô ấy cũng không nôn nghén, Thẩm Vân vẫn có thể xuôi nam về bắc, sức khoẻ không yếu đi chút nào.

Không ngờ đến tháng thứ tư, hiện tượng nôn nghén lại bắt đầu.

Lâm Dược Phi đau lòng thở dài: “Lúc trước thì ngoan biết bao nhiêu, bây giờ nó biết chúng ta muốn giữ nó lại rồi.”

Sau đó Thẩm Vân phát hiện ra một điều, lúc cô ấy bận rộn ở công ty, không biết có phải sự chú ý được dời sang việc khác hay không mà cô ấy không nghén chút nào. Ngược lại, lúc nghỉ ngơi ở nhà thì phản ứng nôn nghén lại rất nghiêm trọng.

Nếu đã như vậy, ngày nào Thẩm Vân cũng đến công ty, cuối tuần cũng không nghỉ ngơi.

Lâm Dược Phi: “Xem ra là một đứa nhóc không chịu ở yên.” Lúc ra ngoài thì không làm phiền đến ai, lúc bận rộn ở công ty cũng không nghịch, chỉ lúc ở nhà mới gây chú ý.

Ngày thứ ba Lâm Tiếu ở nhà, Thẩm Vân động thai lúc chạng vạng.

Lâm Tiếu, bà ngoại và dì Hoàng ở nhà chăm sóc Niên Niên, Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh đến bệnh viện.

Lâm Tiếu hoảng sợ: “Còn hơn mười ngày nữa mà?”

Bà ngoại: “Không thể chính xác được đâu. Xem ra đứa bé nôn nóng lắm rồi.”

“Khi nào mẹ về vậy ạ? Khi nào con mới được gặp mẹ?” Thẩm Vân vừa mới rời khỏi nhà mấy tiếng đồng hồ, Niên Niên đã hỏi liên tục.

“Mấy ngày nữa mẹ mới được xuất viện, nhưng mà ngày mai cháu có thể gọi cho mẹ rồi.” Dì Hoàng nói với Niên Niên.

Mười một giờ tối, điện thoại trong nhà vang lên, cả nhà đều đang chờ cuộc gọi này.

Lâm Tiếu nhanh tay lẹ chân nghe điện thoại: “Alô.”

Giọng nói anh trai truyền tới từ đầu dây bên kia: “Mẹ con đều bình an.”

Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm.

“Cha ơi cha ơi, khi nào con mới được gặp mẹ ạ?” Niên Niên nói vào điện thoại.

Câu trả lời của Lâm Dược Phi cũng giống vậy: “Mấy ngày nữa, khi nào mẹ xuất viện rồi đến trung tâm chăm sóc sau sinh, cha sẽ đưa con đến thăm mẹ.”

“Dạ…” Niên Niên không hiểu lắm: “Vậy mẹ sinh em gái hay em trai vậy ạ?”

Lâm Dược Phi: “Em gái.”

“Đúng rồi, Tiểu Vân đã đặt tên cho đứa thứ hai rồi, là Thẩm Doanh.”

Hôm nay là ngày mười sáu âm lịch, Thẩm Vân nhìn thấy mặt trăng tròn trên bầu trời qua tấm kính của phòng bệnh, sau đó nhìn đứa con mới ra đời của mình, trong đầu nghĩ ra cái tên “Doanh” này.

“Tên hay quá!” Lâm Tiếu và bà ngoại lập tức đọc cái tên Doanh Doanh mà không gọi là đứa thứ hai hay em bé nữa.

Niên Niên đọc tên em gái vài lần rồi bĩu môi, cô bé cảm thấy tên của em gái hay hơn tên mình.

“Lúc đặt tên cho cháu, tại sao không ai hỏi ý kiến cháu hết vậy?” Niên Niên bất mãn nói.

Bà ngoại và dì Hoàng cười ha ha.

Lâm Tiếu giải thích với Niên Niên: “Vì cháu được sinh ra vào dịp tết, nên đặt là Niên Niên.”

“Em gái được sinh ra vào đêm trăng tròn, nên đặt là Doanh Doanh.”

Niên Niên thở dài, chỉ trách ngày mình sinh ra không đẹp mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment