Bà ngoại nói: “Ngày sinh của Niên Niên là đẹp nhất. Người xưa đã nói sinh mùng một làm hoàng hậu, sinh mười lăm làm quan, sinh vào ngày một đầu năm rất có phúc.”
Dì Hoàng bên cạnh cười nói: “Ngày sinh của Doanh Doanh cũng đẹp, trăng tròn, sau này cũng sẽ đầy đủ hạnh phúc.”
Vào ngày Thẩm Vân xuất viện, Lâm Tiếu và Niên Niên gặp được cô ấy ở trung tâm chăm sóc sau sinh.
Bốn năm trước, khi Niên Niên ra đời, trong nước vẫn chưa có trung tâm chăm sóc sau sinh, bây giờ thì không chỉ có một.
Sau khi Niên Niên vào trung tâm chăm sóc sau sinh, cô bé khó hiểu hỏi: “Tại sao mẹ và em gái lại phải ở trong khách sạn vậy ạ?”
Niên Niên chưa từng tới trung tâm chăm sóc sau sinh, nhưng cô bé nhớ rõ căn phòng khách sạn mà mình từng ở cũng giống như thế này.
“Vì ở đây có những chuyên gia chăm sóc cho mẹ và em gái.” Lâm Dược Phi giải thích cho Niên Niên.
Lâm Tiếu đứng bên cạnh giường em bé, cẩn thận quan sát gương mặt của Doanh Doanh: “Doanh Doanh giống Niên Niên thật đấy.”
Niên Niên nhìn cô út rồi lại nhìn em gái trên giường em bé, rồi lại nhìn cô út.
“Không giống, Niên Niên và em gái chẳng giống nhau chút nào.”
Niên Niên kinh ngạc, làm sao cô bé lại giống em gái xấu quắc cả người đỏ rực lại còn nhăn nheo thế này cơ chứ?
Em gái xấu như vậy cũng đáng thương quá đi. Niên Niên đứng cạnh mép giường của em gái, dùng sức nhón chân nhìn em gái bằng ánh mắt thương hại.
Bây giờ Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi đã biết em bé mới sinh sẽ trông như thế nào nên không còn chê cười như lúc Niên Niên chào đời nữa, cũng đã quen với việc nhìn bản chất thông qua biểu hiện rồi.
Hai anh em lén nhìn nhau: “Doanh Doanh và Niên Niên giống nhau quá!”
“Phải, anh nhớ lúc Niên Niên chào đời cũng giống vậy đấy.”
“Khi nào về lại so sánh ảnh chụp của cả hai thử xem.”
Lần sinh này, Thẩm Vân ở trung tâm chăm sóc sau sinh nên không cần Lữ Tú Anh phải chăm lo từng bữa ăn và những việc khác như trước nữa.
Người chăm sóc ở trung tâm chăm sóc sau sinh là dì Tiền, trông có vẻ sạch sẽ nhanh nhẹn, làm việc cũng nghiêm túc cẩn thận.
Lữ Tú Anh đã đến trung tâm mấy lần, lần nào dì Tiền cũng làm việc rất tốt.
Thẩm Vân và Lâm Dược Phi cũng rất hài lòng, còn bàn bạc với dì Tiền, sau khi Thẩm Vân ở cữ hết tháng sẽ đưa dì Tiền về nhà, tiền lương sẽ trả theo mức lương ở trung tâm chăm sóc sau sinh.
Nhưng khi Thẩm Vân ở cữ xong, Lữ Tú Anh lại nghe nói Thẩm Vân và Lâm Dược Phi không đưa dì Tiền về nhà nữa mà nhờ dì Hoàng giới thiệu một người đáng tin khác.
Lữ Tú Anh: “Sao vậy? Dì Tiền lúc trước khá tốt mà.”
Dì Hoàng nói: “Tổng giám đốc Lâm và tổng giám đốc Thẩm thấy dì Tiền có vài tư tưởng không tốt lắm, lo rằng nếu vào nhà sẽ làm ảnh hưởng tới Niên Niên.”
Lữ Tú Anh: “Hả? Cái gì không tốt?”
Dì Hoàng kể với Lữ Tú Anh, lúc nào dì Tiền cũng hỏi thăm có phải nhà mẹ đẻ của Thẩm Vân có tiếng nói lắm phải không, có phải Lâm Dược Phi sống dựa vào nhà vợ hay không, nếu không sao lại đồng ý để đứa con thứ hai mang họ mẹ.
“Doanh Doanh nghe chưa hiểu, nhưng Niên Niên đã hiểu chuyện rồi.”
Lữ Tú Anh gật đầu: “Vậy nhờ dì Hoàng giới thiệu cho một người tốt hơn nhé.”
Cuối tháng tám, Lâm Dược Phi làm một bàn rượu nhỏ mừng đầy tháng, chỉ có người thân trong nhà, không mời người ngoài. Niên Niên còn nhận được mấy bao lì xì.
“Bao lì xì của Doanh Doanh được tính như Niên Niên, con sẽ bù cho con bé.” Lâm Dược Phi nói.
Nguồn thu đầu tiên của kho bạc nhỏ của Niên Niên chính là những bao lì xì vào dịp đầy tháng, Doanh Doanh cũng không thể thiếu.
Lâm Tiếu làm cô, cũng đưa bao lì xì cho Doanh Doanh, nhưng Lâm Dược Phi và Thẩm Vân không nhận: “Em còn đi học mà, sao có thể lấy tiền của em được chứ?”
Lâm Tiếu: “Em có tiền mà.”
“Anh, em chuẩn bị mua nhà ở Bắc Kinh, anh đề xuất giúp em nên mua ở đâu đi.”
Lâm Dược Phi mở to hai mắt: “Mua nhà ở Bắc Kinh? Tiền đâu mà em có?”
“Tiền em kiếm từ việc nghiên cứu chứ đâu.” Lâm Tiếu nhìn anh trai với vẻ khó hiểu, lúc trước khi cô làm nghiên cứu cho các tổ chức tư nhân, rõ ràng cô đã nói với gia đình rồi mà.
Lâm Dược Phi như gặp phải đả kích gì lớn lắm: “Không phải chứ? Làm nghiên cứu đại học mà cũng kiếm được nhiều vậy sao?”
Lâm Dược Phi vẫn luôn cho rằng Lâm Tiếu sẽ đi trên con đường nghèo khó. Dù Lâm Tiếu đã nhiều lần nói với anh rằng sau này cô sẽ kiếm được tiền, nhưng Lâm Dược Phi vẫn không xem đó là thật, còn chuẩn bị tiền bảo hiểm nhà ở cho Lâm Tiếu từ lâu.
Không ngờ, ngay trong lúc còn đi học chưa bắt đầu đi làm mà cô đã kiếm được tiền mua nhà ở Bắc Kinh luôn rồi.
Lâm Tiếu vỗ vai anh trai, để dành thời gian cho anh trai mình chấp nhận thông tin này.
Giống như khi còn nhỏ, cô vẫn luôn nghĩ anh trai thật ngốc nghếch, gia đình này phải dựa vào một mình cô.
Chấp nhận sự thật cũng cần phải có thời gian.